Page 158 - Bài Văn Mẫu
P. 158

V  ^


        Bà  lão kìm  nén xúc động, cô' nuốt những giọt nước mắt mặn  đắng vào cõi
     lòng  vốn  đã  chất chứa  đầy  đau  khổ  của  một  đời  tủi  cực.  Nhưng  những  giọt
     nước  mắt vẫn  lặng  lẽ  rỉ  ra  từ  đôi  mắt đục  mờ  của  người  mẹ  già  tội  nghiệp.
     Đoạn văn  không chỉ là  những câu  trần thuật đơn thuần  mà  mỗi câu văn  đều
     rưng rức cảm xúc xót thương của tác giả.
        Diễn  biến  câu  chuyện  đến  đây  đã  lên  tới  đỉnh  điểm.  Cái  sắc  sảo  tinh  tế
     trong nghệ thuật miêu tả tâm  lí nhân vật của tác giả được thể hiện khá rõ. cả
     ba nhân vật đều có chung một tâm trạng căng thẳng. Tràng và  người  vợ nhặt
     chờ đợi người mẹ già nua lên tiếng. Bà  cụ Tứ khi hiểu ra đầu đuôi câu chuyện
     đã không sao giấu nổi sự ngao ngán:  Bà lão khẽ  thở dài ngửng lên,  đăm đăm
     nhìn  người đàn bà  đang  cúi mặt xuống,  tay  vân  vê  tà  áo  đã  rách bợt như để
     nhận  mặt người đồng  hành  khốn  khổ của con trai  mình.  Rồi  bà cụ  chua chát
     nghĩ:  Người ta  có  gặp bước khó  khăn,  đói khổ này,  người ta  mới lấy đến  con

     mình.  Mà con mình mới có  vợ được...  Thôi thì bổn phận bà  là mẹ,  bà đã chẳng
     lo  lắng  được  cho  con...  May ra  mà  qua  khỏi được  cái  tao  đoạn  này thì  thằng
     con bà  cũng  có  vợ,  nó yên bề  nó,  chẳng  may ra  ông giời bắt chết cũng phải
     chịu chứ biết thế nào mà lo cho hết được ?
        Nghĩ thế nên bà vui lòng chấp nhận,sự việc đã rồi. Sau khi khẽ dặng hắng
     một tiếng,  bà  lão  nhẹ  nhàng nói với “nàng dâu  mới":  ừ,  thôi thì các con  đã
     phải duyên phải kiếp  với nhau,  u cũng  mừng  lòng...  Hai  tiếng  mừng  lòng mà
     bà lão nói với các con chất phác, chân tình biết bao nhiêu! Nghe mẹ  nói thế,
     Tràng thở đánh phào  một cái,  ngực nhẹ  hẳn đi.  Lời  nói  mộc  mạc ấy đã  đem
     lại sự xúc động và yên tâm cho người  vợ nhặt đáng thương kia.
        Bà mẹ nghèo khổ, nhân hậu đã thấu hiểu cảnh ngộ và tâm trạng của người
     phụ nữ xa lạ bỗng dưng trỏ thành “con dâu” của mình.  Ngôn ngữ độc thoại nội
     tâm  ỗ  đoạn  này một lần  nữa diễn tả tinh tế tâm trạng  phức tạp của nhân vật
     bà  cụ  Tứ.  Cảm  xúc  như  những  đợt  sóng  cứ  cuộn  lên  trong  lòng  người  mẹ,
     khiến người đọc xót xa. Chao ôi,  những người mẹ nghèo muôn thuở là thế ư?
     Tình  yêu  thương  con,  ý  thức  trách  nhiệm  của  người  mẹ  khiến  họ  lo  chuyện
     cưới vợ cho con bằng tất cả khả năng mình có, dẫu chỉ là lời nói...
        Thói thường,  người già  hay cả  nghĩ.  Bà cụ  Tứ từ tốn dặn dò các con:  Nhà
     ta thì nghèo con ạ.  Vợ chồng chúng mày liệu mà bảo nhau làm ăn.  Rồi ra may
     mà ông giời cho khá...  Biết thế nào hở con,  ai giàu ba họ,  ai khó ba đời ? Có ra
     thì rồi con cái chúng mày về sau...



                                                                           157
   153   154   155   156   157   158   159   160   161   162   163