Page 157 - Bài Văn Mẫu
P. 157

Tác  giả  đã  dùng  ngôn  ngữ  độc  thoại  nội  tâm  để  diễn  tả  tâm  trạng  băn
       khoắn, thắc mắc của bà cụ Tứ lúc này. Hàng loạt câu hỏi đặt ra trong đầu óc
       già  nua của bà:  Đến giữa sân bà  lão  đứng sững lại,  bà  lão càng ngạc nhiên
       hơn.  Quái,  sao lại có  người đàn bà  nào ở trong ấy nhỉ ? Người đàn bà  nào lại
       đứng  ngay đầu giường  thằng  con  mình  thế kia ? Sao  lại chào  mình  bằng  u ?

       Không phải con cái Đục mà. Ai thế nhỉ ?
          Dường như bà lão không tin vào mắt mình : Bà lão hấp háy cặp mắt cho đỡ
       nhoèn  vì tự dưng bà  lão thấy mắt mình nhoèn ra thì phải.  Bà  lão nhìn kĩ người
       đàn  bà  lần  nữa,  vẫn  chưa  nhận  ra  người nào.  Bà  lão  quay lại nhìn  con  tỏ  ý
       không hiểu.  Sự  ngạc  nhiên  ấy còn  thể  hiện trong  những  bước chân:  Bà  lão
       lập  cập  bước  vào.  Người đàn  bà  tưởng  bà  lão già  cả,  điếc  lác,  thị  cất  tiếng
       chào lần nữa:

         - u đã  về ạ I
          Bà  cụ  đã  nghe  rõ  tiếng  chào  của  người  đàn  bà  lạ  kia  nhưng  được  chào
       bằng  u,  bà  lại càng  không hiểu.  Bà  không  nhận  ra chị ta là ai  nên  phân vân
       đoán  định:  ô  hay,  thế là  thế nào nhỉ ? rồi  băn khoăn  ngồi xuống giường.  Mãi
       đến lúc Tràng nhắc:  Kìa,  nhà tôi nó chào u... Nhà tôi nó mới về làm bạn với tôi
       đấy u ạ I Chúng tôi phải duyên phải kiếp  vôi nhau...  Chẳng qua nó  cũng là cái
       số cả...  Lúc này thì bà lão mới vỡ lẽ và  cúi đầu nín lặng. Cái tư thế củi đầu nín
       lặng cũa bà cụ  Tứ chất chứa biết bao suy nghĩ, giúp người đọc dần dần  nhận
       ra  nội tâm  phong  phú  bên trong cái vẻ  tưởng  như già  nua,  lẩm  cẩm:  Bà  lão

       hiểu rồi.  Ra thế! Thằng con mình nó đã có vợ...  Lòng người mẹ nghèo khổ ấy
       còn hiểu ra  biết bao  nhiêu cơ sự,  vừa ai oán  vừa xót thương cho  số kiếp đứa
       con mình.  Bà  lo lắng  nghĩ người đàn bà dở sống dở chết kia liệu có  mang cái
       chết đến với mẹ con bà nhanh hơn  không ?  Rồi chua chát nghĩ đến tình cảnh
       gia đình mình trong lúc ngặt nghèo đói kém này:  Chao ôi,  người ta dựng vợ gả
       chồng  cho  con  là  lúc  trong  nhà  ăn nên  làm  nổi,  những  mong sinh  con  đẻ  cái
       mở mặt sau này.  Còn  mình  thì...  Trong kẽ  mắt kèm nhèm của bà  rỉ xuống hai
       dòng nước mắt...  Biết rằng chúng nó có  nuôi nổi nhau sống qua được cơn đói
       khát này không.
          Đọc  những  dòng  này,  chúng  ta  có  cảm  giác  như trái  tim  người  mẹ  khốn
       khổ đang  run  lên đau đớn, xót xa.  Bà  lão tủi thân tủi phận vì  làm cha mẹ  mà
       không tròn bổn phận với con cái. Trăm sự cũng tại cái nghèo, cái đói mà ra cả.



       156
   152   153   154   155   156   157   158   159   160   161   162