Page 152 - Bài Văn Mẫu
P. 152

V    ^


     sau  này.  Còn  mình  thì...  Trong  kẽ  mắt  kèm  nhèm  của  bà  rĩ xuống  hai  dòng
      nước mát...  Bà lo lắng thực sự:  Biết ràng chúng nó có nuôi nổi nhau sống qua
      được cơn đói khát này không.  Nhưng  rồi  ngẫm đến thân  phận  nghèo khó của
      hai mẹ con^bà lại tự an ủ i: Người ta có gặp bước khó khăn,  đói khổ này,  người
      ta  mới lấy đến con mình.  Mà  con  mình mới có  vợ được...  Nghĩ thế nên  bà vui
      lòng  chấp  nhận  nàng  dâu  mới.  Bà  cư xử với chị dịu  dàng,  âu  yếm  gọi chị  là
      con,  xưng  u và  bà  lão  nhìn  người đàn  bà,  lòng đầy thương xót.  Nó  bây giờ là
      dâu là con trong nhà rồi...
        Với tâm  lí của một người mẹ,  bà  ao ước có được dăm ba mâm trước cúng
     tổ tiên ông bà,  sau  mời  làng  mời xóm.  Nhưng ao ước ấy không thể thực hiện

     được vì bà nghèo quá. Bà  rất biết trước biết sau, song cái khó bó cái khôn, bà
     đành  chịu.  Bà  chỉ biết  nói với  các  con  những  lời  khuyên  nhủ  chân  tình:  Cốt
      làm  sao  cho  chúng  mày hoà  thuận  là  u  mừng  rồi...  Chủng  mày lấy nhau  lúc
      này, u thương quá.
        Con trai tự dưng có được vợ, bà lão mừng lắm: Bà  nhẹ nhõm,  tươi tĩnh khác
      ngày thường,  cái mặt bủng beo u ám của bà  rạng rỡ hẳn lên.  Bà  lão xăm xắn
      thu dọn,  quét tước nhà  cửa...  Bà không vui sao được khi con trai  bà đã thành
      gia thất?!  Bà  cũng vơi đi  một mối  lo âu  bấy lâu  nay cứ canh  cánh  bên  lòng.
     Trong  bữa ăn  đầu  tiên  của  ba  mẹ  con,  dẫu  chỉ có  cháo  loãng  với  muối hột
      nhưng bà  toàn nói chuyện vui,  toàn chuyện sung sướng về sau này.

        -  Tràng ạ.  Khi nào có tiền ta mua lấy đôi gà.  Tao tính rằng cái chỗ dầu bếp
      kia làm cái chuồng gà  thì tiện quá.  Này,  ngoảnh đi ngoảnh lại chả  mấy mà  có
      ngay đàn gà cho mà xem...
        ở  người  đàn  bà  già  nua,  nghèo  khổ  này  chứa  đựng  những  nét  đạo  lí cổ
      truyền cũa dân tộc.  Bà cố gắng xua đi cái  ám  ảnh  đen tối đáng sợ  của thực
      tại,  nhen  nhúm  niềm  tin,  niềm  vui  sống  cho  các  con.  Trong  cái  thân  hình
      khẳng  khiu, tàn tạ vì đói khát ấy vẫn  nung nấu một ý chí mãnh  liệt:  Bà  lão lật
      đật chạy xuống bếp,  lễ mễ bưng ra một cái nồi khói bốc lên nghi ngút.  Bà  lão
      đặt cái nồi xuống bên cạnh mẹt cơm,  cầm cái môi vừa khuấy khuấy vừa cười:

         - Chè đây...  Chè khoán đây,  ngon đảo để cơ.
         Rồi bà múc trao cho con dâu, con trai, miệng vẫn tươi cười,  đon đả: - Cám
      đấy mày ạ,  hì.  Ngon đáo để,  cứ thử ăn mà xem.  Xóm  ta khối nhà  còn chả  có
      cám mà ăn đấy...



                                                                           151
   147   148   149   150   151   152   153   154   155   156   157