Page 148 - Bài Văn Mẫu
P. 148

Họ thú  vị  nghĩ tới chuyện Tràng có vợ.  Họ  muốn  chia vui cùng  anh.  Cái xóm
     ngụ cư đang hấp hối này bỗng bừng lên một thoáng sống.
       Vui đấy nhưng  lo ngay đấy.  Người ta lo thay cho Tràng:  ô i chao I Giời đất
     này còn rước cái của  nợ đời về.  Biết có  nuôi nổi nhau sống qua  được cái thì

     này không ? Ấy là họ lo cho cái sống đang phải đối mặt từng ngày với cái chết
    và cứ hi vọng vượt lên cái chết.
       Hai người về đến nhà Tràng. Cái tổ ấm của họ ra sao trong đêm tân hôn?!
     Sự sống được tiếp nối như thế nào?
       Cái gọi là nhà đúng ra chỉ là túp lều  vắng teo...  rúm ró. Trong lều,  niêu bát,
     xống áo...  bừa  bộn  trên giường,  dưới đất...  Khung cảnh  hoang tàn, vắng  lạnh.
     Tràng chợt có cảm  giác sờ sợ người đàn  bà ngồi bất động ở đầu  giường  như
     một bóng ma... Có cái gì đó kì dị như trong truyện ma quỷ thời xưa.

       Đến  đêm,  cảnh  tượng  lạl  càng  lạ  lùng  hơn  nữa.  Tràng chỉ dám  thắp  đèn
     có  một lúc.  Hai vợ chồng nằm  bên  nhau, đành giấu  những gì yên và vui vào
     bóng tối. Nhưng bóng tối cũng không yên mà hãi hùng, đáng sợ bỏi đầy tiếng
     hờ khóc tỉ tê... vẳng ra từ những nhà có người chết đói.
       Lấy vỢ  lấy chồng  là việc lớn  một đời,  là  hạnh  phúc trăm  năm.  Ấy  thế mà
     ỏ đây, chút hạnh phúc nhỏ  nhoi, mong manh của hai người lại bị bủa vây bởi
     cái  đói  và  cái  chết.  Buổi  chiều  là  tiếng  quạ  kêu,  là  bóng  người  dật  dờ  như
     bóng  ma,  ban  đêm  là tiếng  hờ  khóc người chết...  Nhưng sự sống  là  bất diệt.
     Từ trong cái chết, sự sống vẫn sinh sôi nảy nở.  Bi thương cùng cực thành dữ
     dội.  Có  cái  gì  đó  giống  như một cảnh  trong  bi  kịch  của sếch-xpia hay trong
     tiểu thuyết Đô-xtôi-ép-xki: dữ dội, kinh khủng nhưng thật sâu sắc, lớn lao. Sự
     sống cứ tồn tại, bất chấp cái chết.  Rõ  ràng, ý chí con người và quy luật cuộc
     đời mạnh mẽ biết là chừng nào!

       Sau  một đêm,  Tràng  thấy  mình  hoàn  toàn  đổi  khác:  Sáng  hôm  sau,  mặt
     trời lên bằng con sào,  Tràng mới trở dậy.  Trong người êm ái lững Id như người
     vừa ở trong giấc md đi ra.  Việc hắn có  vợ đến hôm nay hắn vẫn còn ngõ ngàng
     như không phải...  Mình  đã  có  vợ  thật  rồi  sao ?  Ai  vậy ?  Cưới  bao  giờ  nhỉ ?
     Không  lẽ  mong  ước  bao  lâu  mà  nay  đã  thành  sự  thật  một  cách  dễ  dàng,
     chóng vánh đến thế ư?  Chuyện  xảy  ra cứ  như trong  mơ,  thật khó  tin,  nhưng
     cái cảm giác êm ái lửng Id lạ lùng chưa từng thấy vẫn đang tồn tại trong người
     và rõ ràng trước mắt, người đàn bà bằng xương bằng thịt kia là vợ anh.


                                                                          147
   143   144   145   146   147   148   149   150   151   152   153