Page 146 - Bài Văn Mẫu
P. 146

V A»


     mới nhớ  ra và  toét miệng cườ/xin lỗi rồi mời ăn trầu. Chị ta sỗ sàng gợi ý:  Có
     ăn gì thì ăn,  chả  ăn giầu. Anh vui vẻ  đãi chị  một bữa bánh đúc (thứ quà của
     người  nghèo)  no  nê.  Thấy chị cắm  cúi  ăn  như chưa bao giờ  được ăn,  Tràng
     động  lòng thương,  liền  bảo:  Này nói đùa  chứ có  về  với tớ  thì ra  khuân  hàng
     lên xe rồi cùng về.
        Câu  nói  của Tràng  nửa đùa nửa thật.  Đùa ở  chỗ  bỡn  cợt cho vui,  nhưng
     thật  ở  chỗ  trong  thâm  tâm,  Tràng  cũng  đang  muốn  có  vợ.  Khốn  nỗi  vì  anh
     nghèo quá  nên  không  ai chịu  lấy. Thời ấy,  đứng tuổi  Qhư Tràng  mà chưa có
     vợ là không bình thường, là bất hạnh. Câu nói của anh vừa tếu táo vừa đượm
     vẻ chua chát: Làm đếch gì có  vợ...
        Đã  từ  lâu,  anh  ao  ước  có  được  một  người  vợ,  nhưng  chí  ít  cũng  phải  là
     người  bình  thường,  khoẻ  mạnh  chứ  đâu  phải  là  loại  chết  đói  chết  khát,  dở
     người dở ma kia?

        Tràng  nói  đùa  không  ngờ  chị ta theo về  thật  khiến  anh  chợn,  nghĩ:  Thóc
     gạo này đến cái thân mình cũng chả biết có nuôi nổi không,  lại còn đèo bòng.
     Nghĩ rồi lo, nhưng anh tặc lưỡi:  Chậc, kệ!Có lẽ anh cho rằng mình đang mạnh
     chân khoẻ tay,  lại có công ăn việc làm, nên dẫu đèo bòng thì cũng chưa đến
     nỗi  chết đói  ngay đâu  mà  sợ.  vả  lại,  anh  nỡ  lòng  nào bỏ  người  đàn  bà  kia
     chết đói cho đành?!
        Chẳng  còn  là  chuyện  đùa  bỡn  nữa.  Không  chỉ đơn  giản  là  cứu  người  mà
     còn  may  mắn  tự  nhiên  có  được  vợ  nên  Tràng  phải  nghiêm  túc  và  có  trách
     nhiệm.  Anh  đưa chị  ta vào chợ  tỉnh,  đãi thêm  một bữa thật  no,  sắm  cho cái
     thúng đựng  mấy thứ  lặt vặt rồi dẫn  về  nhà. Trong  lòng Tràng giờ đây không
     chỉ có tình thương mà còn có niềm vui sướng, háo hức.
        Mấy lần Tràng định nói với thị một vài câu rõ  tình tứ mà  chẳng biết nói thế
     nào. Cái phút ban đầu bao giờ chả thế. Đùa thì tự nhiên.  Nửa đùa nửa thật đã
     khó.  Nay đã là thật rồi, khó biết mấy! Mà mọi chuyện có bình thường, êm đẹp
     cả đâu ? Tràng lúng túng là phải.
        Tuy vậy,  từ trong  sâu  thẳm  lòng  anh,  niềm  vui  bất ngờ  cứ dâng  lên  mãi:
     Trong  một  lúc,  Tràng  như quên  hết  những  cảnh  sống  ê  chề,  tăm  tối  hằng
     ngày,  quên cả cái đói khát ghê gớm đang đe doa...  Trong lòng hắn bấy giờ chỉ
     còn  tình nghĩa  với người đàn bà  đi bên.  Một cái gì mới mẻ,  lạ  lắm,  chưa  từng
     thấy ở người đàn ông nghèo khổ ấy... Đúng  là thế. Đó  là  niềm vui to lớn nhất
     đời: anh đã có vợ. Tình cảm của anh đối với người đàn bà xa lạ kia không 'ĩhỉ



     10-Những bài làm văn mẫu 12T2-Trần Thị Thln-NXB THTPHCM              145
   141   142   143   144   145   146   147   148   149   150   151