Page 149 - Bài Văn Mẫu
P. 149
'ol
Vậy là chuyện anh Tràng tự dưng nhặt được cô vợ (không nghiêm túc về
mặt hình thức) giờ đã trở thành chuyện hoàn toàn nghiêm túc theo đủng đạo
nghĩa vợ chồng. Cái bên ngoài không đẹp ấy lại chứa đựng một nội dung thật
đẹp, thật cảm động.
Nhu cầu được yêu thưdng và khao khát xây dựng cho mình một tổ ấm gia
đình là bản năng của con người. Buổi sáng sau đêm đầu tiên Tràng có vợ,
không khí gia đình anh trở nên khác hẳn. Nhờ sự có mặt của người đàn bà
mà cáknhà của anh mới thật sự là một tổ ấm. Trước kia, mẹ con Tràng chỉ
sống tạm bợ cho qua ngày. Nay ai cũng có trách nhiệm hơn với nhà cửa,
vườn tược của mình. Nhìn vợ và mẹ đang dọn dẹp, Tràng bỗng thấy thương
yêu gắn bó với cái nhà của hắn lạ lùng. Hắn đã có một gia đình. Hắn sẽ cùng
vợ sinh con đẻ cái ở đấy. Cái nhà như cái tổ ấm che mưa che nắng. Một
nguồn vui sướng, phấn chấn đột ngột tràn ngập trong lòng. Tâm trạng này
diễn ra ở một người như Tràng mới thật cảm động. Người ta lấy vợ lấy chồng,
điều ấy có gì đặc biệt lắm đâu; nhưng với Tràng thì đó là cả một ước mơ lớn
tưởng chừng không bao giờ thực hiện được. Giá trị nhân văn sâu sắc của tác
phẩm chính là ở chỗ tác giả đã phát hiện, đồng cảm và chia sẻ niềm vui
sướng rất con người này ở những thân phận nghèo khổ trong xã hội cũ. Niềm
khao khát hạnh phúc gia đình và niềm tin le lói của người dân lao động vào
tưdng lai là rất đáng trân trọng.
Bên cạnh Tràng, người vợ nhặt cũng là một nhân vật trung tâm của
truyện. Người đàn bà ấy không có đến một cái tên để gọi. Không tên, không
tuổi, cả đến đặc điểm nhận dạng cũng không nốt. Chẳng ai biết gốc tích của
chị ở đâu? Cha mẹ là ai? Nhà cửa, anh em thế nào? Tất cả đều không. Chỉ
biết là ngày ngày, chị ngồi lẫn trong đám con gái trước cửa kho thóc để nhặt
nhạnh hạt rơi hạt vãi hay chờ ai có việc gì thuê mướn thì làm.
Hình thức của chị ta cũng giống như bao kẻ đói khát khác: Áo quần tả tơi
như tổ đỉa... trên cái khuôn mặt lưỡi cày xám xịt chỉ còn thấy hai con mất...
Chị ta là một trong hàng triệu con người bần cùng, đói rách, tha phương cầu
thực, lang thang vất vưởng kiếm ăn và sẽ chết gục nơi đầu đường xó chợ bất
cứ lúc nào.
Việc chị ta trở thành vợ Tràng giống như một trò đùa, là chuyện tẩm phơ
tẩm phào đâu có hai bận, ấy thế mà thành vợ thành chồng.
Xưa nay, hôn nhân là đại sự. Con gái lấy chồng, giàu nghèo gì cũng phải
có cưới xin tử tế. Giàu thì làm lớn, mời họ mời làng. Nghèo đến mấy cũng phải
có mâm cơm trình tổ tiên, ông bà rồi mới nhận vợ, nhận chồng.
148