Page 150 - Bài Văn Mẫu
P. 150
Vợ thì cũng năm bảy loại, cò toại quý hoá 4ihư cô tiểu thư con quan trong Lí
ngựa ô, đem lại danh giá, sang trọng cho chổng. Có loại vợ phải tốn bao công
sức, tiền của mới cưới được... Tủi nhục thay cho những ai mang tiếng là vợ theo
(theo không, chẳng cưới hỏi gì). Xã hội, gia đình không chấp nhận những cuộc
hôn nhân như vậy. Tủi hơn nữa, người đàn bà trong truyện lại là vợ nhặt-Tràng
tình cờ nhặt được chị như nhặt được một vật gì đó rơi trên đường.
Lần đầu, chị quen Tràng bởi câu hò chơi cho đỡ nhọc của anh và những lời
trêu ghẹo của bạn bè. Chị lon ton chạy lại đẩy xe cho Tràng, đùa bỡn với anh
và liếc mắt, cười tít. Chuyện đùa giỡn chỉ có vậy nên người đàn bà này không
để lại dấu ấn gì trong trí nhớ của Tràng. Vì thế, gặp lần thứ hai, anh không
nhận ra chị ta bởi: Hôm nay thị rách quá, áo quần tả tơi... gầy sọp hẳn đi...
Chị ta đói. Đói lắm! Cái đói cào cấu ruột gan. Chị ta sỗ sàng gợi ý để Tràng
mời ăn và ăn liền một chặp bốn bát bánh đúc. cắm đầu mà ăn, chẳng chuyện
trò gì, mải mê như chưa từng được ăn bao giờ. Quên cả giữ kẽ, quên cả thẹn
thùng. Quả là cái đói dã đẩy lùi sĩ diện, đẩy lùi nhân cách.
Ăn như thế là đói lâu rồi, nay chỉ cần có chút gì cho vào bụng để sống.
Cảnh ấy khiến Tràng động lòng thương. Anh buột miệng nói: Này nói đùa chứ
có về với tớ thì ra khuân hàng lên xe rồi cùng về .'Tràng ch? đùa, ai ngờ chị ta
theo về thật.
Người đàn bà ấy đi theo Tràng trước hết chỉ vì miếng ăn chứ chẳng có tình
cảm gì. Nghĩ cũng xấu hổ nên trên đường về nhà “chồng”, chị ta chả biết nói
gì và tỏ ra ngượng ngùng khi thấy mọi người trong xóm ngụ cư nhìn mình bằng
ánh mắt tò mò.
Chị ta chấp nhận theo không một gã đàn ông xa lạ, xấu xí chỉ là để có một
nơi nương tựa cho khỏi chết đói. Lâm vào tình cảnh éo le ấy, chị ta vừa ngượng
ngùng vừa tủi phận. Lúc gặp bà cụ Tứ, chị e sợ, khép nép, chẳng biết nói
năng, chào hỏi thế nào cho phải.
Một người đàn ông mới quen đôi lần, nay hào phóng cho ăn một bữa no,
ngoài rá không biết tính tình ra sao, gia cảnh thế nào, chỉ nghe nói là chưa có
vỢ (biết là thật hay giả), vậy mà đi theo một cách dễ dàng, không đắn đo, sợ
hãi. Có liều lĩnh chăng? Nhẹ dạ chăng? Mặc kệ I Theo anh ta để được ăn,
được sống cái đã. Vợ chồng là chuyện lâu dài, biết đâu mà tính trước. Khỏi
đói, khỏi chết lúc này là quan trọng nhất. Mọi cái khác thứ yếu tất. Thế mới
biết cái đói ghê gớm, kinh khủng biết chừng nào!
149