Page 147 - Bài Văn Mẫu
P. 147
là thương hại, cưu mang mà còn là lòng biết ơn bởi chị ta đã chịu làm vợ anh
mà không đòi hỏi một điều kiện nào. Nhờ thế anh mới có được vợ và cuộc
đời anh mới đổi khác. Từ nay, anh không còn phải sống thui thủi một mình
một bóng nữa.
Tràng dẫn người đàn bà về nhà lúc trời nhập nhoạng tối. Họ đi vào cái ngã
tư xóm chợ... xác xơ, heo hút... Hai bên dãy phố, úp súp, tối om, không nhà
nào có ánh đèn, lữa. Dưới những gốc đa, gốc gạo xù xì, bóng những người đói
dật dờ đi lại lặng lẽ như những bóng ma. Tiếng quạ trên mấy cây gạo ngoài bãi
chợ cứ gào lên từng hồi thê thiết...
Bức tranh ngập tràn tử khí. Ảm đạm cảnh, ảm đạm người, nhà cửa, xác xơ,
heo hút, úp súp, tối om... chẳng khác chi những nấm mồ hoang lạnh. Sự sống
chỉ còn thoi thóp. Cái chết đã đến, đang đến. Lại thêm tiếng quạ cứ gào lên
từng hồi bởi chúng đã đánh hơi thấy mùi xác chết. Tất cả cảnh vật đều đang
lâm vào thế lụi tàn, tan rữa. Giọng văn của Kim Lân ở đoạn này rất tỉnh táo,
khách quan nhưng dồn nén cảm xúc đau thương nên gây ấn tượng mạnh.
Giữa cái cảnh tối sầm lại vì đói khát ấy, một buổi chiều người trong xóm
bỗng thấy Tràng về với một người đàn bà nữa. Tràng dẫn người đàn bà này
về làm vợ, để xây dựng gia đình, sinh con đẻ cái tiếp nối sự sống. Trên bờ
vực thẳm của cái chết, họ tìm đến sự sống. Giọng kể của tác giả chợt trỏ
nên hóm hỉnh: Mặt hắn có một vẻ gì phởn phõ khác thường. Hẳn tủm tỉm cười
nụ một mình và hai mắt thì sáng lên lấp lánh. Tràng vui sướng trước sự kiện
to lớn bất ngờ của đời mình : anh đã kiếm được vợ, anh đang dẫn vỢ về nhà.
Đói, chết tràn lan, mình cũng đói, mẹ già cũng đói, thế mà lại tự nhiên có vợ.
Chuyện lạ lùng mà thú vị! ^
Lạ lùng với Tràng và lạ lùng cả với cái xóm ngụ cư tồi tàn, nhỏ bé này. Cái
cảnh Tràng đi trước, người đàn bà đi sau cách ba bốn bước với cái dáng rón
rén, e thẹn, đầu hơi cúi xuống, cái nón rách tàng nghiêng nghiêng che khuất đi
nữa mặt... làm cho mọi người tò mò kéo ra xem. Lũ trẻ con thấy lạ trước. Cái
lạ lùng đã thắng cái đói, trả lại tính vui đùa hồn nhiên vốn có của chúng. Một
đứa đột ngột gào lên; Anh Tràng ơi! Chông vợ hài! khiến Tràng phải bật cười
chửi yêu: Bố ranh I mà trong bụng thì khoái lắm. Tiếp theo lũ trẻ là bà con
xóm chợ ai cũng thấy lạ. Họ bàn tán... Họ hiểu đôi phần, khuôn mặt họ bỗng
dưng rạng rõ hẳn lên. Từ trong sâu thẳm tâm hồn họ vẫn le lói một niềm vui.
146