Page 142 - Bài Văn Mẫu
P. 142
- Sáng hôm sau, Tràng thực sự thấy cuộc đời mình từ đây đã thay đổi hẳn. Niềm
vui sướng, hạnh phúc của Tràng gắn liền với ý thức về bổn phận, trách nhiệm đối với
gia đình.
- Nhu cầu xây dựng tổ ấm gia dinh là bản năng tự nhiên của con người. Nhờ sự
có mặt của người vợ nhặt mà gia đinh Tràng thật sự thành một tổ ấm. Mọi người bỗng
thấy gắn bó hđn và có trách nhiệm hơn.
■f Nhân v$t vợ nhặt:
- Người đàn bà trong truyện không tên, không tuổi, cả đến đặc điểm nhận dạng
cũng không nốt. Hình dáng bên ngoài của chị ta giống như bao kẻ đói khát khác.
- Chị ta trở thành vỢ Tràng giống như một trò đùa. Tràng tinh cờ nhặt được chị ta
như nhặt được một vật gl đó rơi trên đường.
- Lần đầu, chị quen Tràng bởi câu hò chơi cho đỡ nhọc của anh và những lời trêu
ghẹo của bạn bè. Lần thứ hai gặp Tràng, chị bạo dạn gợi ý để Tràng mời ăn và ăn liền
một chặp bốn bát bánh đúc. Chị đói đốn mức quên cả giữ kẽ, quên cả thẹn thùng.
- Một người đàn ông mới quen đôi lần, nay hào phóng cho ăn một bữa no, vậy
mà chị ta đi theo một cách dễ dàng, không đắn đo, sợ hãi. Chị chấp nhận “theo
không” một người đàn ông xa lạ trước mắt là để khỏi chết đói chứ chưa có tình cảm
gl. Trên đường về nhà Tràng, chị ta chẳng biết nói gl, chỉ cúi mặt ngượng nghịu khi
thấy mọi người nhln minh.
- Vào nhà Tràng, chị cứ ngồi mớm ở mép giường, hai tay ôm khư khư cái thúng, mặt
bần thần. Trăm mối ngổn ngang trong lòng chị. Đến khi gặp bà cụ Tứ, chị tỏ ra ngại
ngùng, khép nép.
- Chỉ sau một đêm làm vỢ Tràng, chị hoá ra khác hẳn. Hạnh phúc vợ chồng đã
đem đến cho người vợ nhặt một sự đổi thay thật sự: điều đó làm cho Tràng ngạc
nhiên, vui sướng. Có bàn tay săn sóc của chị, túp lều rách nát, tối tăm của mẹ con
Tràng bỗng sáng sủa, gọn ghẽ, ấm áp hẳn lên.
+ Nhán vệt bà cụ Tứ:
- Là một bà mẹ nghèo khổ có tấrri lòng nhân hậu. Tâm trạng bà cụ Tứ đầy mâu
thuẫn. Lúc dầu, thấy người dàn bà xa lạ ngổi ở giường con trai minh, bà cụ ngạc
nhiên lắm. Khi nghe Tràng giới thiệu đó là vỢ minh, bà cụ mới vỡ lẽ, vừa mừng vừa lo.
- Bà cụ lo nhiều hơn vl Tràng lấy vợ vào lúc này quả là đèo thêm một gánh
nặng, chẳng biết có chịu nổi không. Mặt khác, làm mẹ mà không lo cưới được vợ cho
con, nay nó tự kiếm được cô vợ nhặt, bà vừa mừng vừa tủi. Nhưng nghĩ rằng người ta
có đói khát mới lấy đến con minh, nên lẫn với cái lo, cái tủi, bà cụ còn có tâm trạng
vừa ai oán vừa xót thương cho số kiếp con mình.
- Bà tủi thân tủi phận làm cha mẹ mà không tròn bổn phận với con cái, nhưng rồi
ngẫm đến thân phận nghèo khó của hai mẹ coni bà lại tự an ủi nên vui lòng chấp
nhận nàng dâu mới.
141