Page 138 - Bài Văn Mẫu
P. 138
phải ở với nhau. Mị muốn ăn lá ngón cho chết ngay, chứ không buồn nhớ lại
nữa! Uất ức, nước mắt Mị ứa ra. Tiếng sáo gọi bạn vẫn lửng lơ bay ngoài
đường: Anh ném pao, em không bắt, Em không yêu, quả pao rơi rồi... Mị
muốn quên thời con gái ngày trước mà không sao quên được. Tiếng sáo cứ
lửng lơ trong đầu khiến cho Mị thiết tha bổi hổi.
Khi A Sử bất ngờ vào buồng để thay áo mới, tiếp tục đi rình bắt thêm con
gái nhà người ta đem về làm vợ; Mị lặng lẽ, thản nhiên xắn thêm miếng mỡ
bỏ vào đĩa đèn cho sáng, quấn lại tóc, với tay lấy cái váy hoa, rút thêm cái
áo. A Sử nhìn Mị, Mị không thèm nói một lời. Những hành động “nổi loạn” diễn
ra trong khi tiếng sáo đang rập rờn trong đầu Mị. Tiếng sáo gọi bạn tinh như
đem đến cho Mị một sức mạnh mới, khơi gợi khao khát yêu đương và hạnh
phúc. Khi với tay lấy váy hoa... là Mị đã thực sự sống lại thời con gái với bao
ước mơ tươi đẹp.
Mị đã bừng tỉnh; quá khứ, hiện tại đan xen trong tâm hồn Mị. Hiện tại thì
tăm tổi, ngột ngạt, mà tiếng sáo gọi bạn vẫn lơ lững bay ngoài đường, đánh
thức quá khứ đẹp đẽ chưa xa.
Những hành động khác thường của Mị đã bị A sử trấn áp phũ phàng. Sau
câu hòi ngạc nhiên và giận dữ: Mày muốn đi chơi á ?, A Sử trói Mị bằng cả
một thúng sợi đay, quấn tóc lên cột làm cho Mị không cúi, không nghiêng được
đầu nữa. Không có một dòng nào miêu tả thái độ phản kháng của Mị. Suốt từ
đầu đến cuối, Mị chỉ im lặng, âm thầm cam chịu. Tuy vậy, ẩn chứa bên trong
lại là một cô Mị hoàn toàn khác, một cô Mị đang say mê sống với những kỉ
niệm tình yêu. A sử chỉ trói buộc được thể xác chứ không thể trói buộc được
tâm hồn Mị.
Miêu tả diễn biến tâm trạng và hành động của Mị trong đêm tình mùa
xuân, Tô Hoài dường như đã nhập thân vào nhân vật. Trong bóng tối, Mị đứng
im lặng như không biết minh đang bị trói. Hơi rượu nồng nàn nâng đỡ tâm hồn
Mị. Tai Mị vẫn nghe tiếng sáo đưa Mị đi theo những cuộc chơi, những đám chơi.
Tuy Mị chưa giải thoát được thể xác nhưng Mị đã giải thoát được tâm hổn:
Lòng Mị bồi hổi theo tiếng sáo: Em không yêu, quả pao rơi rồi, Em yêu người
nào, em bát pao nào... Những vết dây trói đau nhức đưa Mị trở về với thực tại
đau đớn, khổ nhục. Mị vùng bước đi. Nhưng tay chân đau không cựa được. MỊ
không nghe tiếng sáo nữa. Chỉ còn nghe tiếng chân ngựa đạp vào vách... Mị
thổn thức nghĩ mình không bàng con ngựa.
137