Page 139 - Bài Văn Mẫu
P. 139

'Ol.
         Mị đang sống với con  người bên trong của mình:  Chừng đã  khuya...  Mị nín

      khóc,  Mị lại bồi hồi nhớ đến thời điểm  trai bản đến bên vách làm hiệu,  rủ người
      yêu dỡ  vách ra rừng chơi.  Lúc này, thực tại và quá khứ cứ đan xen vào nhau,
      giằng xé tâm hồn Mị. Càng nhớ tới kỉ niệm cũ, Mị càng xót xa, đau khổ, phẫn
      uất trước thực tại  phũ  phàng:  Cả  đêm  ấy Mị phải  trói đứng  như thế.  Lúc  thì
      khấp  người bị dây  trói  thít lại,  đau  nhức.  Lúc  lại nồng  nàn  tha  thiết  nhớ.  Hơi
      rượu toả.  Tiếng sáo.  Tiếng chó  sủa xa xa.  MỊ lúc mê,  lúc tỉnh.  Cho tới khi trời
      tang tảng rồi không biết sáng từ bao giờ.

         Mị bàng hoàng tỉnh...  Không một tiếng động.  Mị thương những người đàn bà
      khốn khổ sa vào nhà quan... Đời người đàn bà lấy chồng nhà giàu ỏ Hồng Ngài
      thì một đời con người chỉ biết đi theo đuôi con ngựa của chồng.  Mị chợt nhớ lại
      câu chuyện người ta vẫn kể: đời trước,  ở nhà  thống lí Pá  Tra có một người trói
      vỢ trong nhà ba ngày rồi đi chơi,  khi về nhìn đến thì vợ chết rồi.  Nhớ thế,  Mị sợ
      quá,  Mị cựa quậy, xem mình còn sống hay chết,  cổ tay,  đầu,  bắp chân bị dây
      trói siết lại, đau dứt từng mảnh thịt.
         Như thế  là  cuộc trỗi  dậy  lần  thứ  nhất của  Mị  không thành.  Mị  không thể
      thoát khỏi địa ngục trần gian  là  nhà bố con tên thống  lí,  nhưng  Mị không còn
      là con  ngựa, con  rùa lùi lũi nuôi trong xó  cửa nữa.  Mị đã sống  lại  những thời
      khắc cũa tuổi thanh xuân tươi trẻ và tự do. Cuộc trỗi dậy ấy như một đợt sóng
      dâng  lên  rồi  nhanh  chóng  tan  ra,  dù  chưa  làm  thay  đổi  cuộc  đời  Mị  nhưng
      những đợt sóng ngầm của cảm xúc đến lúc nào đó sẽ tuôn trào mãnh liệt mà
      bằng chứng là hành động Mị liều lĩnh cởi trói cứu A Phủ và cùng anh trốn khỏi
      Hồng Ngài.

         ở đoạn văn này, tác giả miêu tả hành động của Mị rất ít, nhưng người đọc
      vẫn  bị cuốn hút bởi  một con  người đang từ cõi âm  u  mơ  hồ trỗi dậy, có  một
      sức sống tiềm  tàng  mà  không  một thế  lực tàn  ác  nào vùi  dập  được.  Không
      gian, thời gian, giọng kể chuyện của tác giả đểu phù  hợp với diễn biến phức
      tạp của tâm  trạng  Mị.  Tô  Hoài  đã  dẫn  dắt người đọc dõi theo tâm trang ấy,
      khi thiết tha bổi  hổi,  khi  nghẹn  ngào xót xa!  Đoạn văn  miêu tả  tâm  trạng Mị
      trong  đêm  xuân thấm  đẫm  tính  nhân  văn,  góp  phần  tô  đậm  tính  cách  nhân
      vật Mị; thể hiện một cách chân thật và cảm động giá trị hiện thực và tinh thần
      nhân đạo của truyện ngắn  Vợ chồng A Phủ.





      138
   134   135   136   137   138   139   140   141   142   143   144