Page 145 - Bài Văn Mẫu
P. 145

Tình  huống  lạ  lùng  nói  trên  là  đầu  mối  cho  sự  phát  triển  của  nội  dung
     truyện,  tác  động  dến  diễn  biến  tâm  trạng  và  hành  động  của các  nhân  vật.
     Bối cảnh  lớn  của truyện  là  nạn dói  năm  1945,  bối cảnh  nhỏ  là cái xóm  ngụ
     cư tồi tàn ven chợ.  Mở đầu tác phẩm, tác giả đã vẽ  nên bức tranh  hiện thực
     với màu sắc ảm đạm và hình ảnh thê lương.
        Cách  đây  không  lâu,  mỗi chiều  Tràng  đi  làm  về,  đám  trẻ  con  lại  bu  theo
     anh,  đứa  túm  đằng  trước,  đứa  túm  đằng sau,  đứa  cù,  đứa  kéo,  đứa  lôi chân
     không cho đi...  Cái xóm ngụ cư tồi tàn ấy mỗi chiểu lại xôn xao lên được một
     lúc. Nhưng bây giờ thì niềm vui nhỏ nhoi ấy không còn nữa:  trẻ con không đứa
     nào  buồn  ra  đón  Tràng...  Chúng  nó  ngồi  ủ  rũ  dưới  những  xó  đường,  không
     buồn nhúc nhích...  Nụ  cười dễ  dãi  mọi  ngày của Tràng  cũng tắt:  Trong bóng

     chiều nhá  nhem,  Tràng đi từng bước mệt mỏi,  chiếc áo náu tàng vắt sang một
     bên  cánh  tay,  cái  đầu  trọc  nhẵn  chúi  về  phía  trước.  Hình  như những  lo  lắng
     chật vật trong một ngày đè xụống cái lưng to rộng như lưng gấu của hắn... Đâu
     đâu cũng thấy cảnh:  Những gia đình từ những  vùng Nam  Định,  Thái Bình,  đội
     chiếu  lũ  lượt bồng  bế,  dắt díu  nhau  lên xanh  xám  như những  bóng  ma,  nằm
     ngổn ngang khắp lều chợ.  Người chết như ngả  rạ.  Không buổi sáng nào người
      trong làng đi chợ,  đi làm đổng không gặp ba bốn cái thây nằm còng queo bên
     đường.  Không khỉ vẩn lên mùi ẩm thối của rác rưởi và mùi gây của xác người.
        Quả  là  một cảnh tượng  khủng  khiếp! Thực dân  Pháp và  phát xít Nhật đã
     gây  ra nạn  đói chưa từng thấy từ trước đến  nay,  khiến  hàng triệu  người chết
     đói. Khắp nơi, đâu đâu cũng bao phủ bởi một màu địa ngục.
        Tràng,  nhân  vật  chính  của  câu  chuyện  là  một thanh  niên  ngụ  cư  nghèo
      khổ, xấu xí, sống hiu quạnh với mẹ già trong túp lều tồi tàn ở mé sông. Ngày
     xưa, kiếp ngụ cư tủi nhục trăm bề.  Họ bị dân làng khinh rẻ và phải làm những
     công việc bị coi là  hèn  hạ  như đầy tớ, thằng mõ... Dân địa phương dù  nghèo
     đến mấy cũng không chịu gả con gái cho đám ngụ  cư vì cho rằng như thế là
     vô  phúc.  Đã thế Tràng  lại còn  xấu xí:  ...hai con mắt nhỏ  tí...  quai hàm bạnh
      ra... bộ mặt thô kệch của hắn lúc nào cũng nhấp nhỉnh những ý nghĩ vừa lí thú
      vừa dữ tợn...  cái đầu trọc nhẵn chúi về đằng trước...  cái lưng to rộng như lưng
      gấu... Vì thế nên anh đã đứng tuổi mà vẫn không sao lấy được vợ.

        Tràng  gặp  người  đàn  bà  ấy tất cả  chỉ có  hai  lần vào  những  dịp chở thóc
      lên tỉnh.  Lần thứ nhất, hai bên chỉ đùa bỡn dông dài vài câu  rồi thôi.  Lần sau
      gặp lại, Tràng không nhận ra vì chị ta thay đổi nhiều quá. Chị ta nhắc mãi anh



      144
   140   141   142   143   144   145   146   147   148   149   150