Page 151 - Bài Văn Mẫu
P. 151

Vào  nhà  Tràng,  chị  cứ  ngồi  mớm  ở  mép giường,  hai  tay ôm  khư khư cái
      thúng,  mặt bần  thần.  Anh  Tràng  mời  chị  ngồi  cơ  mà ?  Sao  chị  không  dám
      ngồi  cho  ngay  ngắn,  đàng  hoàng ?  Mẹ  anh  chưa  về,  có  ai  đâu  mà  giữ  lễ ?
      Hoá ra cái dáng ngồi rụt rè, chông chênh ấy kì thực cũng  là cái thê' của lòng
      chị, đời chị. Liệu chỗ ngồi này có phải là chỗ của chị không?  Mái nhà này có
      phải là nơi để chị dung thân không? Chị bần thần vì ngỡ như mọi chuyện vừa
      xảy  ra không  phải  là thực.  Làm  vỢ,  làm  dâu mà đến thế này ư?  Lấy chồng,
      cái hạnh phúc lớn nhất của đời con gái ấy, chị có được hưỏng chút nào đâu?
      Buồn  lắm!  Tủi  lắm!  Trăm  mối  ngổn  ngang.  Chị  không  nói được  nên  lời,  bởi
      cất tiếng, chắc chị sẽ  khóc. Nỗi đau không trào ra theo nước mắt mà lặn vào
      trong nên càng đau, càng tủi.
         Ấy thế nhưng chỉ sau  một đêm  làm vợ Tràng, chị hoá  ra  khác  hẳn:  Tràng
      nom thị hôm nay khác lắm,  rõ ràng là  người đàn bà  hiền hậu đúng mực không
      còn  vẻ  gì chao  chát,  chỏng  lỏn  như mấy  lần  Tràng gặp  ở  ngoài  tỉnh...  Hoàn
      cảnh  sống nghiệt ngã  biến  chị ta có  lúc thành  kẻ trâng tráo,  nhưng  bản chất
      thì không  phải như vậy.  Nếu  hôm  qua, cái  đói  làm  mất đi  những  gì tốt đẹp ở
      chị thì hôm  nay, chị bắt đầu có ý thức vun vén cho tổ ấm  của mình.  Chị quét
      dọn  sân  nhà  sạch  sẽ,  gánh  nước đổ  đầy ang...  Có  bàn  tay săn  sóc của chị,
      túp  lều  rách  nát,  tăm tối của mẹ  con Tràng  bỗng trở  nên  sáng sủa, gọn  ghẽ  ■
      hẳn  ra.  Sự sống  đã  trở  về  với  người,  với  cảnh.  Cho  đến  lúc  này,  chị  mới  có
      cảm giác chuyện làm vợ của mình  là thật. Cái hạnh phúc đơn sơ mà đầm ấm
      ấy đã đem đến một sự đổi thay thật sự trong hình dáng và tính cách của người
      đàn bà, khiến cho Tràng phải ngạc nhiên, bỡ ngỡ.
         Bà  cụ  Tứ  mẹ  anh  Tràng  là  nhân  vật  gây  được  nhiều  thiện  cảm  đối  với
      người đọc. Tấm  lòng  nhân  hậu của bà  mới đáng quý- làm  sao!  Lúc đầu, thấy
      người  con  gái  xa  lạ  ngồi  ở  giường  con  trai  mình,  bà  ngạc  nhiên  lắm.  Được
      chào bằng  u, bà càng chẳng hiểu gì và cố nhìn cho kĩ mà vẫn  không nhận  ra
      chị ta là ai.  Bà phân vân, đoán  định...  Mãi  đến  lúc Tràng bảo:  Kìa nhà  tôi nó

      chào u... thì bà mới vỡ lẽ.  Bà lão cúi đầu nín lặng.  Bà  lão hiểu rồi.  Lòng người
      mẹ nghèo khổ ấy còn hiểu ra biết bao nhiêu cơ sự,  vừa ai oán  vừa xót thương
      cho số kiếp con mình... Ra thế I Thằng con mình nó đã kiếm được vỢ, nhưng...
         Bà  tủi  thân  tủi  phận  là  cha  mẹ  mà  không  làm  tròn  bổn  phận  đối  với  con
      cái. Trăm sự cũng tại cái nghèo mà ra cả:  Chao ôi,  người ta dựng vợ gả chồng
      cho con là lúc trong nhà ăn nên làm nổi,  những mong sinh con đẻ cái mở mặt


      150
   146   147   148   149   150   151   152   153   154   155   156