Page 160 - Bài Văn Mẫu
P. 160

khấm khá  hơn.  Bà không vui sao được khi con trai bà đã thành gia thất?! Bà
     cũng vơi đi một mối lo âu bấy lâu nay cứ canh cánh bên lòng và trong bữa ăn
     đầu tiên của ba mẹ con, dẫu chỉ có  rau chuối,  cháo loãng với muối nhưng  bà

     toàn nói chuyện vui,  toàn chuyện sung sướng về sau này:
        - Tràng ạ.  Khi nào có  tiền ta mua lấy đôi gà.  Tao tính rằng cái chỗ đầu bếp
     kia làm cái chuồng gà  thì tiện quá.  Này ngoảnh đi ngoảnh lại chả  mấy mà  có
     ngay đàn gà cho mà xem...
        Suy nghĩ kĩ, chúng ta sẽ thấy chính  bà  lão gần  đất xa trời  này lại  là  người
     nói đến tương lai nhiều  hơn cả. Không đơn thuần chỉ là tâm  lí lạc quan  mà đó
     là niềm ao ước thiết tha về  một ngày mai sáng sủa hơn của con cháu. Có thể
     bà lão chẳng sống được bao lâu nữa,  nhưng bà vẫn tìm thấy ý nghĩa đời mình
     trong  sự chăm  lo vun  vén  cho  con.  Những  ước  muốn,  hi  vọng  đâu  chỉ dành
     cho tuổi trẻ,  mà trở  nên  sâu  sắc  hơn,  da diết hơn  trong tấm  lòng  của  những
     người  mẹ  nghèo  như bà  cụ  Tứ.  Ai  bảo  là  bà  lão  lẩm  cẩm,  dớ  dẩn ?  Ai  dám
     cười những ước mong, dự định của bà trong hoàn cảnh ngặt nghèo này ? Câu
     chuyện  trong  bữa  ăn  đang  đà  vui bống  ngừng  lại.  Niêu  cháo  lõng  bông,  mỗi
     người được có lưng lưng hai bát đã hết nhẵn.  Bà lão đặt đũa bát xuống,  nhìn hai
     con vui vẻ:

        - Chủng mày đợi u nhá.  Tao có cái này hay lắm cơ.
        Bà lão lật đật chạy xuống bếp,  lễ mễ bưng ra một cái nồi khói bốc lên nghi
     ngút.  Bà  lão  đặt  cái  nồi xuống  bên  cạnh  mẹt  cơm,  cầm  cái  môi  vừa  khuấy
     khuấy vừa cười:
        - Chè đây...  Chè khoán đây,  ngon đáo để cơ.

        Rồi bà múc trao cho con dâu, con trai,  miệng vẫn tươi cười,  đon đả... - Cám
     đấy mày ạ,  hì.  Ngon đáo để,  cứ thử ăn mà xem.
        Dường  như  bà  lão  cố  ý  xua  đi  không  khí ảm  đạm,  cố gắng  quên  đi  tình
     cảnh khốn khổ bằng thái độ tươi tỉnh. Bên trong cái vẻ tươi tỉnh ấy là tấm lòng
     người mẹ đang thổn thức lo âu.
        Bà  lăo “đãi” nàng  dâu  mới  món ăn đặc biệt mà  bà gọi  là  chè khoán,  nấu
     bằng cám, khen ngon đáo để và so sánh: Xóm ta khối nhà còn chả có cám mà
     ăn  đấy.  (Vậy có  cám mà  ăn  như thế  này  là  còn  may  lắm I)  Chao  ôi  là  khổ I
     Phải đói đến mức nào thì mới ăn cám thấy ngon? Cuộc sống khắc nghiệt đày
     đoạ  con  người,  bắt  họ  phải  sống  như  loài  vậ t;  song  nó  không  thể  dập  tắt



                                                                           159
   155   156   157   158   159   160   161   162   163   164   165