Page 159 - Bài Văn Mẫu
P. 159

sống  giữa  sự  vây  bủa  của  cái  chết  ngày  càng  che  phủ  bóng  đen  gớm
      ghiếc của  nó  lên  mọi  gia đình,  vậy  mà  những  người  nghèo  khổ  như mẹ  con
      Tràng vẫn tin vào cuộc sống, vào tương lai: Ai giàu ba họ, ai khó ba đời. Bà cụ
      Tứ cứ tin vu vơ như thế. Chỉ có những người quyết bám víu lấy cuộc sống mới

      có được niềm tin dai dẳng và kì diệu ấy.
         Tâm trạng bà cụ  Tứ lẫn  lộn  buồn vui,  lo  lắng.  Niềm  vui của bà  mẹ  nghèo
      khổ, già  nua trong cảnh  ngộ  này thật tội  nghiệp bởi  không sao thoát khỏi  nỗi
      ám ảnh của sự buồn tủi, xót thương:
         Bà  lão  đăm  đăm  nhìn  ra  ngoài.  Bóng  tối  trùm  lấy  hai  con  mắt.  Ngoài xa
      dòng  sông  sáng  trắng  uốn  khúc  trong  cánh  đồng  tối.  Mùi  đốt  đống  rấm  ở
      những nhà  có  người chết theo gió  thoảng  vào khét lẹt.  Bà  lão  thở nhẹ  ra  một
      hơi dài.  Bà  lão  nghĩ đến  ông lão,  nghĩ đến  đứa  con  gái  út.  Bà  lão  nghĩ đến

      cuộc đời cực khổ dài dằng dặc của  mình.  Vợ chồng chúng nó  lấy nhau,  cuộc
      đời chúng nó liệu có hơn bố mẹ trước kia không ?
         Nổi bật hơn cả vẫn là tấm  lòng thương xót của bà cụ Tứ với người con dâu
      mới;  Bà  lão nhìn người đàn bà,  lòng đầy thương xót.  Nó bây giờ là  dâu là  con
       trong  nhà  rồi.  Với  bổn  phận  của  một người  mẹ,  bà  ao  ước  có  được  dăm  ba
       mâm,  trước trình tổ tiên,  ông  bà, sau  mời  làng xóm.  Nhưng  ao ước ấy  không
      thể thực  hiện  được vì  bà  nghèo quá.  Bà  rất biết trước  biết sau,  song  cái khó
      bó  cái khôn,  bà đành chịu.  Và cũng  như biết bao bà  mẹ  nhân từ khác,  bà cụ
      Tứ chỉ mong:  Cốt làm  sao  chúng mày hoà  thuận  là  u  mừng rồi.  Năm  nay thì
       đói to đấy.  Chủng mày lấy nhau lúc này,  u thưong quá...

         Bà cụ nghẹn lời không nói được nữa, nước mắt cứ chảy xuống ròng ròng.
         Tuy  bà  cụ  không  nói  nhưng  chắc  người con  dâu  cũng  hiểu,  vì thế  mà  chị
      thấy thân thiết, gắn bó với bà cụ và thực sự coi bà cụ  là mẹ. Như vậy nghĩa là
       “đám  cưới” đã xong.  Chẳng  có  lễ  nghi,  cỗ  bàn  gì  nhưng tấm  lòng  bao dung,
       nhân hậu của người mẹ nghèo đã thay thế tất cả. Những giọt nước mắt đã nói
       lên rất nhiều điều về bà cụ Tứ. Bà cụ để dành lời cho bữa cơm mừng con dâu
       ngày hôm sau.
         Con  trai  tự  nhiên  có  được  vỢ,  bà  lão  mừng  lắm:  Bà  nhẹ  nhõm,  tươi  tỉnh

       khác ngày thường,  cái mặt bủng beo u ám của bà rạng rỡ hẳn lên.  Bà lão xăm
       xắn  thu dọn,  quét tước nhà  cửa.  Hình  như ai nấy đều có ý nghĩ rằng  thu xếp
       cửa nhà  cho quang quẻ,  nền nếp thì cuộc đời họ có  thể khác đi,  làm ăn có  cơ


       158
   154   155   156   157   158   159   160   161   162   163   164