Page 165 - Bài Văn Mẫu
P. 165
Chẳng ai biết gốc tích của chị ta ỏ đâu? Cha mẹ là ai? Anh em thế nào?
Tất cả đều không. Chỉ biết ngày ngày, chị ngồi lẫn vào đám đàn bà con gái
tụ tập trước cửa kho thóc để nhặt nhạnh hạt rơi hạt vãi hay chờ có ai thuê
mướn việc gì thì làm để kiếm sống.
Về hình thức, chị ta cũng giống như bao kẻ đói khát khác: Áo quần tả tơi
như tổ đa... người gầy vêu vao, trên cải khuôn mặt lưỡi cày xám xịt chỉ còn thấy
hai con mắt..! Chị là hiện thân của hàng triệu con người bần cùng, đói rách,
tha phương cầu thực và rồi sẽ chết gục nơi đầu đường xó chợ.
Lần đầu, chị ta xuất hiện trước mắt Tràng với cách nói năng đối đáp tỏ ra
bạo dạn. Chị quen Tràng bởi câu hò chơi cho đỡ nhọc của anh và những lời
chòng ghẹo của mọi người. Khi nghe Tràng hò : Muốn ăn cơm trắng mấy giò
này - Lại đây mà đẩy xe bò với anh, nì và bị mấy cô bạn đẩy vai chòng ghẹo...
thị cười như nắc nẻ, cong cớn nói với Tràng: Này, nhà tôi ơi, nói thật hay nói
khoác đấy ? Thị lon ton chạy lại đẩy xe cho Tràng, đùa bỡn với anh và liếc mắt
cười tít làm cho anh Tràng thích lắm. Chuyện chỉ có thế và Tràng cũng quên
ngay. Lần sau, Tràng vừa trả hàng xong đang ngồi uống nước ở ngoài cổng
chợ tỉnh thì thị ở đâu sầm sầm chạy đến, sưng sỉa trách anh: Điêu! Người thế
mà điêu! Hôm ấy leo lẻo cái mồm hẹn xuống, thế mà mất mặt. Gặp lại chị ta,
Tràng không nhận ra vì chị ta khác quá. Một lúc sau nhớ ra, Tràng toét miệng
cười, đon đả: Này hẵng ngồi xuống ăn miếng giầu đã. Chị ta ngúng nguẩy: Có
ăn gì thì ăn, chả ăn giầu. Thấy Tràng vỗ vào túi khoe Rích bố cu... hai con mắt
trũng hoáy của thị tức thì sáng lên, thị đon đả: Ăn thật nhá I ừ ăn thì ăn sợ gì.
Chị ta đang đói. Đói lắm! Cái đói cào cấu ruột gan khiến chị ta quên hẳn ý
tứ của một người con gái trước người đàn ông chỉ mới quen một hai lần: Thị
cắm đầu ăn một chặp bốn bát bánh đúc liền chẳng chuyện trò gì. Ăn xong thị
cẩm dọc đôi đũa quệt ngang miệng rồi vừa thở vừa khen: Hà, ngon! Mê mải ăn
như chưa từng được ăn bao giờ, như thế là chị ta không phải mới đói một ngày
mà đã đói cả tuần, đói sắp chết. Quả là cái đói đã đẩy lùi sĩ diện và nhân
cách. Tuy nhiên, ăn xong chị ta cũng biết đùa cho đỡ xấu hổ: về chị ấy thấy
hụt tiền thì bỏ bố. Tràng cười nhạt: Làm đếch gj có vợ, rồi tự nhiên bật ra câu
nói: Này nói đùa chứ có về với tớ thì ra khuân hàng lên xe rồi cùng về. Tưởng
giỡn cho vui, ai ngờ chị ta theo về thật. Thế là chị ta thành vợ Tràng cứ như là
một trò đùa. Hay nói như tác giả là chuyện tầm phơ tầm phào đâu có hai bận,
ấy thế mà thành vợ thành chồng.
164