Page 166 - Bài Văn Mẫu
P. 166
■ Ợ Ị~
Người đàn bà ấy đã chấp nhận theo không một gã đàn ông xa lạ, xấu xí
trước hết là để có miếng ăn, sau là để có một nơi nương tựa cho khỏi chết
đói chứ đã có tình cảm gì với nhau đâu ?! Nghĩ cũng xấu hổ nên trên đường
theo “chồng” về nhà, chị ta chả biết nói gì, chỉ ngượng ngùng và khó chịu khi
thấy mọi người nhìn mình bằng con mắt tò mò.
Một người đàn ông mới quen đôi lần, nay hào phóng đãi ăn một bữa no,
ngoài ra không biết tính tình ra sao, gia cảnh thế nào, chỉ nghe nói là chưa có
vợ, ấy vậy mà chị ta đi theo ngay, không đắn đo, sợ hãi gì. Liều lĩnh chăng ?
Nhẹ dạ chăng ? Mặc kệ! Theo anh ta để được ăn, được sống cái đã! Vợ chồng
là chuyện lâu dài, biết đâu mà tính trước. Khỏi đói, khỏi chết lúc này là quan
trọng nhất. Mọi cái khác thứ yếu tất. Thế mới biết cái đói ghê gớm, kinh khủng
biết chừng nào!
Trên đường theo Tràng về nhà, chị ta vừa xấu hổ, tủi nhục lại vừa lo lắng,
phấp phỏng. Xấu hổ, tủi nhục vì dẫu có lâm vào bước đường cùng thì chị ta
cũng không sao tránh khỏi tiếng xấu là “đàn bà theo giai” trong xã hội phong
kiến đầy rẫy những định kiến nặng nề lúc đó. Còn lo lắng, phấp phỏng vì
không biết liệu cái anh chàng mậ chị đánh liều theo về làm vợ này có giúp chị
thoát khỏi chết đói và những người trong gia đình anh ta có thông cảm mà
chấp nhận chị hay không? Chuyện làm “ vợ” đến với chị quá bất ngờ khiến
lòng chị không yên. Bên cạnh dáng điệu phớn phở khác thường của Tràng, vẻ
e thẹn, ngượng ngập của chị ta lại càng nổi bật: Người đàn bà đi sau hắn
chừng ba bốn bước. Thị cắp cái thúng con, đầu hơi cúi xuống, cái nón rách
tàng nghiêng nghiêng che khuất đi nửa mặt.
Nhà văn thật sự đã hiểu thấu tâm trạng và thể hiện được những gì đang
diễn ra trong lòng người đàn bà ấy kể từ khi chị đặt bước trên con đường xa
lạ. Nhận lời làm vợ Tràng rồi theo anh về nhà, bước đầu chị ta đã có được vẻ
nhu mì, khép nép của một cô dâu. Chắc là với chị, con đường ấy dài dằng
dặc, bởi không biết cái gì đang chờ đợi chị, liệu chị có được đón nhận một
cách dễ dàng? Liệu hành động “Cũng liều nhắm mắt đưa chân” này có mang
lại cho chị được chút hạnh phúc ấm áp nào chăng hay lại khốn nạn hơn, cay
đắng hơn tình cảnh của chị bây giờ ?! Bao nhiêu lo lắng, phấp phỏng khiến
chị sốt ruột bật ra câu hỏi: Sấp đến chưa ? vẫn chưa đến à ? Rồi lại: Nhà có ai
không?
Về tới nhà Tràng, thấy cái nhà vắng teo đứng rúm ró trên mảnh vườn mọc
lổn nhổn những búi cỏ dại, trong nhà, niêu bát, xống áo vứt bừa bộn cả trên
165