Page 168 - Bài Văn Mẫu
P. 168

ở  cuối  truyện,  cái  khát vọng  mãnh  liệt  được  sống,  được  hạnh  phúc của
    nhân  vật  vợ  nhặt đã  bộc  lộ  ra  một  cách  hồn  hậu,  tự  nhiên.  Tuy  không  tìm
    thấy sự no đủ  nhưng dẫu sao chị cũng vơi bớt được nỗi lo khi biết nhà Tràng
    chỉ có một mẹ già. Chị hiểu như thế là ít có khả năng bị hắt hủi, xua đuổi. Mà
    đấy chẳng phải đã là một nửa sự sống rồi sao?
       Trước  sự  cảm  thông,  sẵn  lòng  chấp  nhận  của  người  mẹ  già  và  sự  cưu
    mang của Tràng, chị đã trở thành một người đàn bà khác hẳn.  Nếu như hôm
    qua, cái đói đã  làm  mất đi những  gì là  nữ tính ở chị thì hôm  nay, chỉ sau một
    bữa ăn  no,  một đêm  ngủ  ấm  dưới  mái  nhà  bình yên  thì vẻ  đẹp ấy đã trở  về
    với chị. Chị bắt đầu vun vén cho tổ ấm của mình. Chị quét dọn sân nhà sạch
    sẽ,  gánh nước đổ đầy ang.  Có  bàn tay săn sóc của chị, căn  nhà tồi tàn, tăm
    tối của mẹ  con Tràng  như sáng  sủa, gọn ghẽ  hẳn  ra.  Sự sống đã trở về  với
    người,  với  cảnh.  Sự  thay  đổi  ấy  khiến  Tràng  không  khỏi  ngạc  nhiên:  Tràng
    nom thị hôm nay khác lấm,  rõ ràng là  người đàn bà  hiền hậu đúng mực không
    còn  vẻ gì chao chát,  chỏng lỏn như mấy lần  Tràng gặp ở ngoài tỉnh.  Cho đến
    lúc  này, chị  mới  có  cảm  giác chuyện  làm vợ của mình  là thật.  Người  đàn  bà
    vô  danh  nhưng  không  vô  nghĩa  bỏi  chị  đã  đem  lại  niềm  vui và  sinh  khí cho
    mẹ con Tràng.
       Nét đẹp bên trong của người  vợ nhặt còn thể hiện qua một chi tiết rất nhỏ.
    Trong bữa cơm đầu tiên ỏ nhà chồng, khi mẹ chồng đưa cho bát chè cám, hai
    con mắt chị ta thoáng tối lại, nhưng ngay sau đó, chị điềm nhiên  và  vào miệng.
    Đây là một chi tiết rất đắt, thể hiện sự tinh tế trong  nhận thức và sự khéo léo
    trong  cách  cư xử cũa người  đàn  bà tưởng  như vô  học  nọ.  Chị  hiểu  ra cơ sự
    của mẹ con Tràng nhưng chị không muốn  làm  mất đi niềm vui của người mẹ
    chồng  già  nua,  tội  nghiệp.  Bà  đang  mừng  vì  cuối  cùng  thằng  con  trai  vừa
    nghèo vừa xấu vừa đứng tuổi của mình cũng đã có vợ, dẫu  rằng đó chĩ là cô
     vợ nhặt.

       Điều  đặc  biệt  thú  vị  là  trong  bữa  ăn  ấy,  người  nói  toàn  chuyện  vui,  toàn
    chuyện sung sướng về sau này lạl là một bà cụ  gần đất xa trời; còn người nói
    đến  phong trào đấu tranh chống thuế, phá  kho  thóc của  Nhật,  chia cho người
    đó/lại chính là chị  vợ nhặt - người đàn bà không tên trong tác phẩm.  Hình ảnh
    từng đoàn những người nghèo đói ầm ầm kéo nhau đi trên đê sộp và  lá cờ đỗ
    bay phấp phới hiện  lên  trong  tâm  trí của Tràng  báo  hiệu  sắp  có  một sự  đổi
    thay ghê  gớm.  Hình ảnh ấy là  một luồng gió  mạnh xô đi, cuốn đi ám  khí ngột
    ngạt của câu chuyện đáng buồn này.


                                                                          167
   163   164   165   166   167   168   169   170   171   172   173