Page 167 - Bài Văn Mẫu
P. 167

'Ot.

       giường,  dưới đất, thì chị ta không khỏi chán ngán, thất vọng:  Thị đảo mắt nhìn
       xung quanh,  cái ngực gầy lép nhô lên,  nén một tiếng thở dài. Hoá  ra gia cảnh

       của anh chàng mới ban trưa còn vỗ vỗ vào túi khoe rỉch bố cu là thế này đây!
       Chị còn  biết làm  sao được  nữa?  Việc đã  rồi I  Thất vọng,  buồn tủi,  chua xót
       quá nên mặc cho Tràng lăng xăng, đon đả, chị ta nhếch mép cười nhạt nhẽo.
       Tràng  mời  ngồi,  chị ta chỉ  ngồi mớm xuống mép giường,  hai tay ôm khư khư
       cái thúng,  mặt bần thần...  Nghệ  thuật miêu tả  kĩ càng, tỉ mẩn của Kim  Lân ỏ
       chi  tiết tưởng  như  rất  bình  thường  này  khiến  người  đọc  phải  chú  ý.  Sao  đã
       được Tràng mời ngồi mà chị chĩ ngồi mớm xuống mép giường? Thì  ra cái thế
       ngồi tạm  bợ,  dè  dặt ấy cũng  là cái thế của tâm  trạng  ngổn  ngang trăm  mối.
       Liệu  chỗ  ngồi  này có  phải  là  của chị  không ?  Liệu  mái  nhà  cũ  kĩ,  xiêu  vẹo
       này có phải là nơi chị dung thân ? Đặc biệt là cảnh chị ta hai tay ôm khư khư
       cái thủng mặt bần thẩn.  Phải chăng vì căn nhà rúm ró của mẹ con Tràng quá
       chật chội, chị ta chẳng  biết để cái thúng vào đâu ?  Hay vì giờ  đây, cái thúng
       là  tài  sản  duy nhất nên  chị chẳng  nỡ  rời?  Hay  là  chị ta sẽ  bỏ  đi  ngay?  Chị
       bần thần vì ngỡ ngàng, vì mải nghĩ tới chuyện bỗng dưng thành  vợ của minh.
       Nó là thực mà cứ như không phải thực, khó có thể tin là sự thực. Làm vỢ, làm
       dâu mà như thế này ư?  Lấy chồng, đám cưới,  rước dâu... Cái hạnh phúc lớn
       nhất của đời người con gái chị có được hưởng chút nào đâu ?  Buồn  lắm I Tủi
       lắm I  Chị  không  nói  được  nên  lời  bởi  cất tiếng,  chắc  chắn  chị  sẽ  khóc.  Nỗi
       đau  không trào  ra thành  nước  mắt mà  chảy  ngược vào trong  nên  càng  đau,
       càng tủi.
          Lâm vào cái cảnh phải theo không Tràng, chị ta vừa tủi phận, vừa ngượng
       ngập.  Gặp bà cụ  Tứ,  chị e thẹn,  khép  nép.  Trước khi gặp Tràng,  hoàn cảnh
       nghiệt ngã khiến chị ta có lúc thành ra kẻ trơ trẽn, trâng tráo, nhưng bản chất
       chị ta không phải như vậy.
          Tuy nhiên,  ngòi  bút của  Kim  Lân  không chỉ tinh  tế  mà  còn  rất nhân  hậu.
       Ông  không  muốn  xoáy sâu  vào  những  nỗi trớ  trêu  xót xa,  đau  lòng  ấy.  Khi
       viết truyện  ngắn  Vợ  nhặt,  mặc  dầu  lấy  bối  cảnh  là  nạn  đói  khủng  khiếp  do
       phát xít Nhật và thực dân  Pháp  gây  ra đầu  năm  Ất  Dậu  (1945)  làm  hơn  hai
       triệu  đồng bào từ miền  Bắc đến  miền Trung  bị chết đói,  nhưng dù  trong tình
       huống  bi thảm  đến  đâu,  thậm  chí kề  bên  cái  chết thì  nhân  vật của  Kim  Lân
       vẫn  khao khát hạnh  phúc, vẫn tin vào cuộc sống và  hi vọng ở tương  lai, vẫn
       muốn sống cho ra con người.



       166
   162   163   164   165   166   167   168   169   170   171   172