Page 12 - Bài Văn Mẫu
P. 12

hội đã tước đoạt quyền sống, quyền làm người và chà đạp lên danh dự, nhân
   phẩm.  Những  tác  phẩm  như  Đời  thừa,  Trăng  sáng,  Sống  mòn,  Vợ  chồng  A
   Phủ,  Vợ nhặt... và đặc biệt là  Chí Phèo của Nam  Cao là  lời  kêu cứu  hãy bảo
   vệ con người, hãy chặn đứng bàn tay tội ác tha hoá con người.
      Mấy trăm  năm  qua,  người  đời  vẫn  rung  động  sâu  xa trước  tiếng  than  xé
   ruột:  Đau  đớn  thay phận  đàn  bà của thi  hào  Nguyễn  Du,  vẫn  yêu  thích  cái
   hay  cái  đẹp  của  Truyện  Kiều,  bởi  đó  là  tác  phẩm  chuyên  chú  ở  con  người.
   Phần tích  cực,  trong  sáng  của  Thơ mới cũng  được coi  là  tiếng  nói trẻ  trung,
   yêu  đời  tha thiết,  yêu  tiếng  Việt sâu  xa.  Thế  hệ  trẻ  sẽ  không  bao  giờ  quên
   thơ Xuân  Diệu,  Nguyễn  Bính,  Huy  Cận,  Thế  Lữ,  Lưu  Trọng  Lư...  Những  tác
   phẩm như thế chính là loại văn chương đáng thờ vậy.

      Văn  chương  là  nghệ  thuật,  vì  vậy  người  viết  phải  chú  ý  đến  tính  nghệ
   thuật của văn chương.  Danh sĩ Nguyễn Văn Siêu và Cao Bá Quát được người
   đương  thời  đánh  giá  rất  cao  là :  Thẩn  Siêu,  thánh  Quát.  Vì  thế,  chắc  chắn
   nghệ  thuật văn chương của hai ông  phải tài tình, điêu luyện.  Nhưng tài nghệ
   văn chương dù có tài tình, điêu luyện đến đâu thì cũng phải chuyên chú ở con
   ngườiịh'\ mới xứng đáng được đề cao và ca tụng.
      Ý  kiến  trên  đây  của  danh  sĩ Nguyễn  Văn  Siêu  tiêu  biểu  cho  quan  điểm
   nghệ  thuật  truyền  thống  của  dân  tộc  ta.  Chính  với  quan  điểm  văn  chương
   chuyên chủ ở con người mà ông cha ta đã xây dựng được một nền văn học đầy
   sức sống và  giàu chất nhân văn.  Nền văn  học ấy là cơ sở vững chắc cho sự
   phát triển ngày càng mạnh mẽ của văn chương hiện đại.


























                                                                          11
   7   8   9   10   11   12   13   14   15   16   17