Page 8 - Bài Văn Mẫu
P. 8
y
3. Kết bài:
- Ý kiến nêu trôn của danh sĩ Nguyễn Văn Siêu tiêu biểu cho quan niệm nghệ
thuật truyén thống của dân tộc ta.
- Với quan điểm đúng đắn này, ông cha chúng ta đã xây dựng được một nền văn
học đầy sức sống và giàu tính nhân văh. Đó là nền tảng vững chắc cho sự phát triển
ngày càng mạnh mẽ của văn học Việt Nam hiện đại.
II. BÀI LÀM
Từ xa xưa, văn chương đã xuất hiện và phát triển song song với lịch sử xã
hội loài người. Trong kho tàng văn học nhân loại, có biết bao nhiêu kiệt tác
mà giá trị đã vượt qua giới hạn không gian, thời gian để trở thành bất hủ. Ấy
thế nhưng rất nhiều thế hệ cầm bút vẫn không nguôi trăn trở về ý nghĩa và
giá trị đích thực của văn chương.
Đầu thế kỉ XX, trên văn đàn nước ta diễn ra những cuộc tranh luận gay gắt
giữa các quan điểm khác nhau, thậm chí đối lập nhau về văn chương, tiêu
biểu là hai trường phái: Nghệ thuật vị nghệ thuật và Nghệ thuật vị nhân sinh.
Tuy nhiên, từ cuối thế kỉ XIX, danh sĩ Nguyễn Văn Siêu đã khẳng định: Văn
chương... có loại đáng thờ. Có loại không đáng thờ. Loại không đáng thờ là loại
chỉ chuyên chú ở văn chương. Loại đáng thờ là loại chuyên chú ở con người.
Nhận định đúng đắn này rất gần gũi với quan điểm; Mục đích tối thượng của
văn học là phục vụ con người, phục vụ nhân sinh.
Thế nào là loại văn chương chỉ chuyên chú ở văn chương'? Đó là loại văn
chương chỉ chú trọng về mặt nghệ thuật, coi nghệ thuật là trên hết, thậm chí
tôn sùng nghệ thuật như một tôn giáo kì bí. Người cầm bút chỉ lo trau chuốt
cho vẻ đẹp hình thức của tác phẩm chứ không quan tâm tới nội dung tư tưởng
có liên quan đến vận mệnh con người và trách nhiệm của nhà văn, nhà thơ
đối với xã hội hay không.
Loại văn chương ấy thường chuộng hình thức xưa cũ cầu kì hoặc thiên về
vẻ đẹp hào nhoáng, bóng bẩy của ngôn từ, còn nội dung thì xa rời, thoát li
hiện thực... Những sáng tác như thế đểu không chịu nổi thử thách nghiêm
ngặt của thời gian và dư luận. Bài thơ vịnh Mùa thu sau đây của tác giả Ngô
Chi Lan thế kỉ XV toàn là hình ảnh tượng trưng, ước lệ vay mượn từ thơ Đường,
thơ Tống, như: gió vàng, bóng nhạn, giếng ngọc, rừng phong:
Gió vàng hiu hắt cảnh tiêu sơ,
Lẻ tẻ bên trời bóng nhạn thưa,