Page 10 - Bài Văn Mẫu
P. 10

các vấn đề liên quan tới chính trị, tư tưởng, đạo đức... và có như thế mới xứng
    đáng  được  gọi  là  văn  chương.  Hoặc  khẳng  định  thơ  không  cần  phải  có  nội
    dung, ý  nghĩa cụ thể mà thơ là  nghệ thuật của âm thanh, hình ảnh; thậm chí
    chỉ là ảo thuật của ngôn từ mà thôi.

       Sang giai đoạn cuối của trào lưu lãng mạn, các trường phái thơ bí hiểm, thơ
    loạn, thơ điên... là biểu hiện cụ thể của quan niệm sai lệch nêu trên.  Không ít
    những sáng tác loại này đã bị dư luận phê bình, chỉ trích.
       Còn thế nào là  văn chương chuyên chú ở con người ? Đó là loại văn chương
    quan tâm trước hết đến số phận con người và cuộc sống, luôn hướng tới mục
    đích phục vụ  con  người.  Các nhà văn,  nhà thơ theo quan điểm  này cho rằng
    giá trị của văn chương  không phải chỉ ở chỗ dùng từ ngữ hay,  hình ảnh đạp,
    điển tích điển cố cầu kì, nội dung dẫn dắt người đọc xa rời thực tế hoặc có ảo
    tưởng  về  cuộc sống trước  mắt...,  mà  là  ở  chỗ  nó  có  ích  cho cuộc đời  nhiều
    hay ít,  gần  hay xa. Đây chính  là  quan điểm  nghệ  thuật vị nhân sinh.  Các tác
    phẩm thuộc trào lưu  hiện thực và  cách  mạng,  kể cả  một số tác phẩm thuộc
    trào lưu  lãng  mạn có  nội dung tích cực cũng được viết theo quan  điểm  đúng
    đắn này.
       Văn chương  chân chính phải  phục vụ  con  người,  phải  phản  ánh  được đời
    sống  vật  chất,  tinh  thần  của  con  người  với  những  niềm  vui,  nỗi  đau  muôn
    thuỏ. Nhà thơ Tố Hữu  khẳng định:  Văn học không chỉ là  văn chương mà  thực
    chất là cuộc đời.  Văn học sẽ không là gì cả nếu không vì cuộc đời mà có.  Cuộc
    đời là nơi xuất phát,  cũng là nơi đi tới của văn học.
       Cách đây hơn một trăm  năm, nhà thơ yêu  nước Nguyễn Đình Chiểu cũng
    đã nêu rõ chức năng của văn học và trách nhiệm xã hội của người cầm bút:

                        Chở bao nhiêu đạo thuyền không khẳm,
                        Đâm mấy thằng gian bút chẳng tà.

       Đạo ở  đây  lầ  nhân  nghĩa,  là  yêu  nước,  thương  dân.  Văn  chương  là  con
    thuyền chở  đạo (đạo lí làm  người) và  ngòi bút là vũ  khí sắc bén  để trừ gian,
    diệt ác, cứu đời, cứu người.
       Chủ tịch HỔ Chí Minh đã tiếp thu, phát triển và nâng cao ý nghĩa của quan
    niệm tích cực ấy trong bài cảm tưởng đọc Thiên gia thl:

                        Nay ở trong thơ nên có thép,
                        Nhà  thơ cũng phải biết xung phong.
   5   6   7   8   9   10   11   12   13   14   15