Page 11 - Bài Văn Mẫu
P. 11
Theo Bác thì văn chương phải là vũ khí chiến đấu để cải tạo, xây dựng xã
hội và văn nghệ sĩ là người chiến sĩ đứng trong hàng ngũ cách mạng, cống
hiến, hi sinh để bảo vệ chủ quyền độc lập tự do của đất nước, hạnh phúc
của nhân dân.
Loại văn chương đáng thờ mà danh sĩ Nguyễn Văn Siêu nhắc tới chính là
văn chương viết về con người, phục vụ con người. Ý kiến này của ông rút ra
từ hiện thực nền văn học nước nhà nên hoàn toàn xác đáng.
Nhưng nếu văn chương chỉ chuyên chú ở con người mà coi nhẹ hình thức
nghệ thuật thì liệu tác phẩm có thể cuốn hút được người đọc, có thể đứng
vững trước thời gian hay không? Có ý kiến cho rằng: Văn học không chỉ phải
chân thực, sâu sắc, nhân đạo mà còn phải hay, phải đẹp. Vậy hai ý kiến này
có mâu thuẫn với nhau chăng?
Như trên đã nói, con người là trung tâm cũa cuộc sống mà văn chương lại
là tấm gương phản chiếu cuộc sống. Nếu văn chương không đề cập tới con
người thì nó sẽ không có giá trị. Mặt khác, giá trị nội dung và nghệ thuật của
văn chương luôn gắn bó chặt chẽ với nhau. Nội dung chi phối và lựa chọn
hình thức thể hiện. Do vậy mà không có nội dung thì cũng không thể có hình
thức. Xét cho cùng, chất lượng nghệ thuật của tác phẩm chủ yếu là ở chỗ nó
đã thể hiện nội dung tác phẩm như thế nào ? Văn chương sáng tạo ra Cái
Đẹp mà Cái Đẹp lại chính là sự sống. Không có Cái Đẹp thuần tuý, trừu
tượng chẳng liên quan gì đến cuộc sống muôn màu muôn vẻ. Phản ảnh con
người chính là cách thức duy nhất để văn chương đến với Chân, Thiện, Mĩ
của cuộc đời.
Một tác phẩm có giá trị lâu dài nghĩa là phải vừa hay, vừa đẹp. Nhà văn
sáng tạo ra nó phải thực sự có tài năng và tâm huyết. Cái tâm chính là tấm
lòng, là tình ngưòỉ, tình đời của người cầm bút. Cái tâm mới là gốc rễ bền
vững làm nên mọi giá trị thực sự của văn chương chân chính.
Lòng thương yêu, cảm phục người nông dân yêu nước giúp nhà thơ Nguyễn
Đình Chiểu dựng nên một tượng đài hùng tráng về người nghĩa sĩ nông dản
trong lịch sử văn học Việt Nam. Sự đau xót chân thành trước số phận bi thảm
của con người lương thiện; thái độ bất bình, căm phẫn xã hội phong kiến thối
nát, bất công là cơ sở để thi hào Nguyễn Du viết nên một Truyện Kiều bất
hủ. Nhà văn Nam Cao lạnh lùng, tỉnh táo phân tích cội nguồn mọi điều xấú,
điều ác đều xuất phát từ giai cấp thống trị đương thời. Bạo lực đen tối của xã
10