Page 9 - Bài Văn Mẫu
P. 9

Giếng ngọc sen tàn bông hết thắm,
                           Rừng phong lá rụng tiếng như mưa.

          Nguyễn Gia Thiều, tác giả của Cung oán ngâm khúcốã lạm dụng điển tích,
       điển cố trong văn chương, sử sách Trung Hoa khiến nhiều câu thơ trỏ nên cầu
       kì, khó hiểu:
                           Câu cẩm tú đàn anh họ Lý,

                           Nét đan thanh bậc chị chàng Vương.
          hoặc:
                           Cẩu thệ thuỷ ngồi trơ cổ độ,
                           Quán thu phong đứng rũ tà huy.

          Cho đến  khi trào lưu  Thơ mới xuất hiện và  phát triển,  làm  chủ  thi. đàn Việt
       Nam vào những  năm  ba mươi,  bốn  mươi của thế kỉ XX thì  không  ít thi sĩ vẫn
       quan  niệm  rằng  văn  chương  chỉ là  văn  chương.  Thế  Lữ  lúc  đầu  khẳng  định
       mình chỉ tôn sùng Cái Đẹp:

                           Tôi chĩ là một khách tình si
                           Ham vẻ đẹp có muôn hình,  muôn thể
                           Mượn lấy bút nàng Ly Tao,  tôi vẽ
                           Và mượn cây đàn ngàn phím tôi ca

                           Vẻ đẹp u trầm,  đắm đuối hay ngây thơ
                           Cũng như vẻ đẹp cao siêu,  hùng tráng,
                           Của non nước,  của thi văn,  tư tưởng...

                                                  (Cây đàn muôn điệu)
          Trong bài thơ trên, Thế Lữ cho rằng thi nhân,  nghệ  sĩ là  những  khách tình
       si ham mê Cái Đẹp. Thiên chức duy nhất và cao cả nhất của nghệ sĩ là đi tìm
       Cái Đẹp, phụng sự Cái Đẹp chứ không bận tâm đến những vấn đề thiết thực
       của con  người và xã  hội,  đến trách  nhiệm  công dân của bản thân  họ. Thi sĩ
       muốn dược sống trên cõi tiên để xa lánh cuộc dời trần tục và coi đó  là  biểu
       hiện của thái độ thoát li thực tại. Thơ văn ấy tuy đẹp, tuy hay nhưng nó xa lạ
       với  dân tộc  đang  phải  sống  đói  khổ,  tủi  nhục  dưới  ách  nô  lệ  của thực  dân,
       phong kiến.
          Cực đoan  hơn  nữa,  một vài nhà thơ,  nhà văn theo quan  niệm  văn chương
       chỉ chuyên chú  ở  văn chương đã  phủ  nhận  nội dung tư tưởng và  giá trị nhân
       sinh trong tác phẩm.  Họ cho rằng sáng tác nghệ thuật không  nên đề  cập tới



       8
   4   5   6   7   8   9   10   11   12   13   14