Page 66 - Nghề Thủ Công Truyền Thống Việt Nam
P. 66
Huê Cầu hay Xuân Kiều có thể coi là một ốc đảo Hoa
Kiều. Ở làng này còn có đình thờ Hoa kiều lang, còn di tích
4 khẩu giếng đá kiểu Trung Quốc, dưới đât còn nhiêu di
tích một hương Hoa kiều đời Đường (Đỗ Vãn Ninh: cuộc
đọ sức nghìn năm của dân tộc Việt Nam, tạp chí khảo cô
học, No 4 -1979, t r 3 0 )
Vả lại nghệ thuật đúc đồng ở ta có từ thời đại Đông Sơn,
nghề gốm còn có từ sớm hơn, đâu phải chỉ mới xuất hiện từ
thời Trung Đại. Còn việc đi sứ học được nghề mới mang về
thì các cụ nhà Nho xưa sang nước người chỉ chăm chú vào
việc nộp cống, chuyện làm thơ phú đối đáp để không nhục
“quân mệnh” chứ thời gian và điều kiện đâu để học được
nghề (đó là còn chưa nói đến sự bất đồng về ngôn ngữ và
giấu kín nghề nghiệp).
Nói về sự tôn vinh các vị tổ nghề thực chất đó là biểu
hiện của lòng biết ơn. Ở một làng quê nào đó khi xưa chưa
có nghề. Rồi có người đem cái nghề ấy đến, được dân làng
ưa thích học theo. Nhờ đó đời sống trở nên khá giả. Nghề
nghiệp ngày càng phát triển truyền từ đời nọ sang đời kia,
thậm chí truyền sang cả những vùng lân cận, “Ăn quả nhớ
người trồng cây” dân chúng luôn nhớ ơn thờ phụng các
cụ tổ đem nghề đến cho làng mình chứ không nhất thỉết là
tổ sư chung của nghề ở mọi nơi vì thế ta không lấy làm lạ
cùng một nghề dệt nhưng Vạn Phúc, c ổ Đô, Phùng X á...
thờ các vị tổ khác nhau. Cùng nghề đồng nhưng Quảng Bố
(Băc Ninh), Đông Mai (Bắc Ninh ), Đề Kiều (Hưng Yên)
Trà Đông (Thanh Hóa) không thờ chung một vị tổ.
70