Page 62 - Nghề Thủ Công Truyền Thống Việt Nam
P. 62
đấy họ có những phong tục tập quán riêng không giống bất
cứ làng nào. Họ có chung thành hoàng làng (tổ của làng)
và tổ nghề (đối với những làng thành hoàng không phải
tổ nghề). Vì những lẽ đó tính cộng đồng làng xã rất gắn
bó. Người ta chỉ có thể mất nước chứ không thể mất làng.
Tâm lý chung của người thợ thủ công xưa kia là không
muốn đi làm ăn xa dù đời sống có khá giả hơn. Có người
vì hoàn cảnh nào đó phải dời bỏ làng quê đi hành nghề nơi
khác thì khi về già cũng trông ngóng tìm cơ hội để trờ về.
Ở những làng có nghề tinh xảo, nghề truyền thống, đối với
người ngoài làng họ giữ rất kín. Con gái đi lấy chồng làng
khác không được làm nghề làng mình. Có làng cấm con gái
không được đi lấy chồng nơi khác, lại có làng có qui định
những bí quyết của nghề chỉ được dạy cho đàn ông hoặc
đàn bà có con chứ không được dạy cho con gái... Những
tục lệ như thế này được mọi người tuân thủ một cách tự
giác và nghiêm ngặt, nhưng đó là chuyện xưa ngày nay đã
đổi khác nhiều rồi.
Các làng nghề xưa cũng có tổ chức phường hội trừ rất
ít làng như gốm Bát Tràng chia thành phường dựa theo các
công việc chuyên môn. Ví dụ như:
Phường dựng lò: khi xưa lò ếch cỡ nhỏ của từng gia
đình, mỗi khi dựng lò đều phải mời thợ giỏi về giúp. Người
chủ gia đình chỉ phải lo cơm rượu thay cho công sá. Khi
những lò đàn lò bầu cỡ lớn xuất hiện thì đồng thời hình
thành các phường dựng lò. Phường do những người thợ
giỏi làng Giang Cao đảm nhận. Phường này chịu trách
66