Page 136 - Một Số Phong Tục Tập Quán
P. 136

tiếng Jrai  gọi  là  hlâo,  cái  cối  gọi  là  rơ-sung.  Ngày
    mà con ngưòi cộng sinh vói sử thi thì làm gì có máy
    xay,  máy  xát.  Người  Jrai  lại  sông  theo  chê  độ  tự
    cấp,  tự  túc,  việc  gì  cũng  tự  làm  lấy  chẳng  thuê
    mướn  ai  bao  giò.  Vì  vậy,  hạt  thóc,  hạt  ngô  trên
    nương  thu  hoạch  về  đều  đi  qua  miệng  cối  để  trở
    thành thức ăn nuôi sông con người.
        Cái cốl Jrai là cối gỗ làm từ cây tơ-nung còn gọi
    là cây lộc vừng cạn.  Lá cây tơ-nung giông lá bàng,
    búp lá ăn có vị chát. Khi một người đô"n một cây lộc
    vừng thì cả làng đến xin mỗi người một khúc đủ để
    làm  cốl,  không có  một  khúc  gỗ  nào bỏ  phí.  Gỗ cây
    tơ-nung khi còn tươi  thì  rất  dẻo nhưng khi  khô  đã
    rắn  gần  như  đá.  Khi  chế tác  cốl,  người  ta  cắt  lấy
    một khúc gỗ vừa cao bằng tầm côi rồi dùng rìu đẽo
    vào ruột gỗ.  Côl  phải  đẽo  nhiều  lần  không thê  đẽo
    một lần  mà  được.  Sau  mỗi lần  đẽo,  người ta  lại bỏ
    vào miệng côl  một ít than củi hoặc  đang đượm lửa
    hoặc  chưa  đôt  rồi  dùng  ô"ng  lồ  ô  dài  chừng  một
    khuỷu  tay  thổi  vào  than  thúc  cho  than  đỏ  rực
    trong  lòng cối.  Người  chê  tác  cốl cứ  đục  rồi lại  đốt
    nhiều lần như thế đến khi có độ sâu ưng ý thì thôi.
    Độ  sâu  của  chiếc  côi  mới  chê  tác  chỉ  sâu  hơn  một
     gang tay,  nhưng qua năm tháng thì sâu dần và có
    trường hỢp sâu đến thủng lòng côl. Với chiếc cối bị
    thủng,  nhiều  nhà  không  chịu  vứt  bỏ  mà  tìm  cách
     đắp  lại.  Họ  lại  kiếm  súc  gỗ  nhỏ  chêm  vào  chỗ
     thủng  rồi  lại  dùng  rìu,  dùng  lửa  tạo  ra  lòng  cốl
     mới.  Thế mới biết người Jrai khéo tay và tiết kiệm
     như  thê  nào.  Theo  phong  tục  Jrai  cốl  là  một  vật
     thiêng  phải  được  giữ  gìn  cẩn  thận,  giã  xong  úp



                                                          135
   131   132   133   134   135   136   137   138   139   140   141