Page 304 - Lý Thường Kiệt
P. 304

vì DÂN - VÌ DẠO

    (TT).  Bấy giờ vào năm 1192, đời Lý Cao Tông. Vua sai Đàm  Dĩ Mông đem quân Thanh
    Hóa  dẹp.  Dĩ Mông sai  đẵn  chuối bỏ sông,  ngăn cản  thuyền của  Vãn không bày thành
    trận được. Quân Dĩ Mông thình lình tiến tới đánh gấp. Quân Văn liền tan. 6.
       * CHUYỆN Sư GIÁNG HO. Mùa  thu năm Đinh Mùi 1187, đời Lý Cao Tông, có một
    sư người Tây Vực (phía tây bắc Ần Độ) tới Thăng Long. Cao Tông hỏi; "Sư biết phép gì
    không?" Sư trả lời; "Biết giáng hổ". Vua sai tên chi hầu phụng ngự Lê Năng Trường đem
    sư  về  công  quán  ở,  và  sai  người  bắt  hổ  để  thử.  Hơn  một  tuần  sau,  sư  nói  với  Năng
    Trường rằng hổ ấy có thể phục được. Năng Trường tâu vua. Vua sai dựng chuồng trong
    các Vĩnh Bình. Rồi bảo sư vào chuồng thử hổ. Sư đi ren rén bước một, miệng đọc chú, tay
    cầm  gậy.  Đến trước hổ,  sư lấy gậy đánh vào đầu hổ.  Hổ vồ lấy gậy.  Sư lui ra,  tâu vua;
    "Có người nào ác, đã giải mất phép chú của tôi".
       Một  hôm  khác,  vua  lại  sai  thử lại.  Sư xin  làm  đàn  cầu  Phật  trước.  Vua  bằng lòng.
    Nhưng sư làm lễ lâu không chịu vào thử. Vua muốn thử cho đến cùng. Một hôm khác,
    vua ép sư vào chuồng hổ. Hổ nhảy lồng lên rường nhà, cào, thét. Sư sợ quá, lùi, không
    biết làm gì nữa. Bèn tựa chuồng mà chết.
       CHUYỆN THỦY CUNG. Lý Cao Tông thường say đắm chơi bời. Thường lấy vải lụa
    bọc sáp xung quanh, rồi vứt xuống hồ trong Thượng Uyển, và sai kẻ hầu lặn xuống mò
    lên, để giả làm như Thủy Cung đem hiến. Sau, có tên hầu, là Vũ Cao, sợ phải lặn mò. Y
    bèn bịa đặt kể lại chuyện sau: "Cao qua chơi trên bờ hồ. Thấy một người lạ, cầm lấy tay
    mà dắt đi. Đến gốc cây muỗm trên bờ hồ, người kia kéo Cao, bảo đi xuống nước. Cao sợ
    chết đuối, không dám tiến.  Một lát, thấy nước rẽ ra.  Cao bèn đi vào. Đến một nơi, thấy
    cung điện nguy nga, thị vệ nghiêm chỉnh. Cao hói ai ở đó. Người kia  trả lời: ta ở đó để
    quản hồ này. Rồi người kia sai dọn mâm cỗ, cùng Cao uống rượu. Rượu xong, Cao xin
    về. Người kia đưa cho cau cầm tay, rồi dẫn ra. Đến gốc cây muỗm, thì không thấy người
    kia đâu nữa, mà trong tay, cau đã hóa ra mấy viên đá. Bấy giờ Cao mới biết hồ có thần".
       Cao Tông nghe  chuyện, không sợ hãi gì cả, mà  còn sai chôn  sắt để yểm  thần  (VSL
    1206).
       CHUYỆN  GỌI  NƯỚC.  Đến  mùa  đông,  nước  hồ  cạn.  Cao  Tông  không  thể  dong
    thuyền chơi trên hồ được. Vua bảo kẻ hầu xung quanh: "Có ai làm phép cho nước sông
    lên đầy hồ được,  thì ta sẽ hậu thưởng". Có tên Trần Túc trả lời: "Tôi làm được". Không
    phải như ta tưởng; Túc không làm máy tát nước đâu. Y định làm phép chú. Vua sai làm,
    nhưng nước không lên (VSL 1206).
       CHUYỆN  GIÁNG SAM. Tính Cao Tông ;.ợ sấm. Mỗi lúc nghe sấm động thì run sợ.
    Có tên cận thần Nguyễn Dư khoe rằng mình có phép giáng sấm. Gặp khi có tiếng sấm
    kêu, Cao Tông bảo nó làm phép. Dư ngửng mặt lên trời đọc chú. Sấm lại càng kêu lớn.
    Vua hỏi tại sao, Dư trả lời; "Tôi đã răn nó từ lâu, mà nó còn cường bạo như thế đó!" (VSL
    1206). 6.
       ® Sau đây, kê những việc các vua Lý làm, có liên quan với đạo Phật, Lão và Nho. Bảng
    kê theo hai sách TT và VSL. Khi nào cả hai sách cùng chép một việc, thì sau việc ấy, có
    đánh dấu  (C).  Khi  nào chỉ một sách chép chuyện ấy mà  thôi,  thì chi đánh  một dấu  (T)



                                      315
   299   300   301   302   303   304   305   306   307   308   309