Page 203 - Lý Thường Kiệt
P. 203

KHÁNG TỐNG - oòl ĐẤT


        Quân  ta  chém  giết quân địch đã  đổ bộ.  Phần bị chết,  phần xin  hàng,
    đạo quân đã qua sông hoàn toàn tan vỡ. (NTDT).
        Trên đây là lời của Chính Thúc, do Tô Bình kể lại, và chép trong sách
    NTDT.  Hai ông họ Trình bàn  thêm  rằng:  "Tranh nhau  chỉ 25 dặm.  Muốn
    qua sông lần nữa, nhưng không có thuyền, không có lương để đóng binh
    lâu. Lo việc nước mà lầm như vậy, chưa từng thấy" (NTDT 10 và TB 280/17a,
    Lê Quý Đôn có sao lại đoạn này trong sách VĐLN của ông).

        Thế  là  mộng  tưởng  qua  sông  của  quân  Tống bị  tiêu  tán.  "Muốn  qua
    sông  lần  nữa  nhưng  không  có  thuyền!"  Sự  thất  bại  của  Tống  trong  việc
    hành quân vĩ đại này, được tóm tắt trong lời phê bình ngắn ngủi ấy.
        Quỳ đóng quân lâu, đợi thuyền không thấy.  Có lúc thám tử về báo có
    thuyền từ phía đông lại. Tưởng là thủy quân của Hòa Mân và Dương Tùng
    Tiên đã đến, quân sĩ Tống rất mừng. Lúc thuyền tới nơi "lại hóa ra hàng vạn
    quân  Giao  Chỉ,  cổ tháo  mắng chửi  quan quân"  (MC  Quách Quỳ, theo TB
    279/22b).
        Quách  Quỳ sợ quân mình khinh  địch, lại càng cấm ngặt không được

    tấn công nữa. Lệnh ban ra rằng: "Ai bàn đánh sẽ bị chém!" (ĐP).
        Quân Lý cũng thỉnh thoảng qua sông khiêu chiến. Có lúc cưỡi thuyền
    con, chèo sang áp bắc ngạn. Tướng Tống là bọn Diêu Tự đưa tinh binh hết
    sức giữ bờ. Quân Lý không lên cạn được. (ĐĐSL 104).
        Triệu Tiết sai quân sĩ vào rừng đốn cây, làm những máy bắn đá. Máy
    này có một cái cần, ở một đầu có bộ phận để những viên đạn bằng đá. cần
    trương lên rồi bật, làm cho đá ở đầu cần bắn đi xa. Tiết dùng công cụ ấy phá
    thuyền đậu ở nam ngạn, và để đánh lui thuyền ta, mỗi lúc quân ta tấn công
    sang. (TS 332 và ĐĐSL 91).
        Hai bên giằng co nhau hơn một tháng, đối ngạn nhìn nhau, không ai
    dám quyết liệt tổng tấn công nữa.

        Viên chuyển vận phó sứ Quảng Tây Miêu Thì Trung bàn rằng: "Quân
    ta không có ý tiến đánh, thì chắc rằng giặc sẽ đi đường tắt tới, để mong khi
    ta không phòng bị, may gì phá được ta chăng.  Ta nên để chúng làm như


                                       213
   198   199   200   201   202   203   204   205   206   207   208