Page 278 - Lịch Sử Văn Minh Thế Giới
P. 278
Đại biểu đầu tiên của phái ngụy biện là Prôtagôrát
(Protagoras, 485 - 410 TCN). Ông cho rằng mọi nhận thức đều
có tính chất chủ quan. Nhận thức là do cảm giác của con ngƣời
kết hợp với tự nhiên mà sinh ra, do đó nhận thức của mỗi ngƣời
một khác. Vì vậy, cái gì mà ngƣời ta nhận thấy hợp lí thì sự thực
nó là hợp lí - "con ngƣời là thƣớc đo của mọi sự vật". Nhƣng
đồng thời, mỗi sự vật đều có hai mặt, vả lại có thể có hai cách
phán đoán đều hợp lí. Ví dụ, tật bệnh đối với ngƣời ốm là xấu,
nhƣng đối với thầy thuốc là tốt.
Một đại biểu khác của phái ngụy biện là Goócgiát (Gorgias,
487 - 380 TCN). Ông là một nhà diễn thuyết, một nhà văn, nhà
thơ xuất sắc.
Ông cho rằng "tồn tại không tồn tại". Nếu có cái gì thực sự
tồn tại chăng nữa thì cũng không thể dùng ngôn ngữ để diễn tả
đƣợc, vì ngôn ngữ không đủ để diễn tả tƣ tƣởng. Từ đó ông kết
luận chân lí là không có.
Nhà triết học ngụy biện lớn nhất của Hy Lạp là Xôcrát
(Socrate 469 - 399 TCN), con của một nhà điêu khắc. Ông cho
rằng mục đích của triết học không phải là để nhận thức tự nhiên
mà là để nhận thức bản thân mình.
Về phƣơng pháp luận, Xôcrát phản đối việc dạy lí thuyết,
chủ trƣơng chỉ cần đặt ra những câu hỏi để đối phƣơng trả lời,
nhƣ vậy có thể đạt tới chân lí. Ông cho rằng giáo dục thực chất
là "thuật bà đỡ" tức là giáo dục giữ vai trò giúp cho tƣ tƣởng
sinh ra. Ông nói bản thân ông không phải là một "Ngƣời hiểu
biết" mà chỉ là một "ngƣời thích hiểu biết".
Về chính trị, ông chủ trƣơng việc trị nƣớc không nên do
nhiều ngƣời mà phải do những nhà thông thái có tài năng và đạo