Page 118 - Lịch Sử Văn Minh Thế Giới
P. 118
Sau đại hội Phật giáo lần thứ tƣ, các nhà sƣ càng đƣợc
khuyến khích ra nƣớc ngoài truyền đạo; do đó đạo Phật càng
đƣợc truyền bá mạnh mẽ sang Trung Á và Trung Quốc. Những
thế kỉ tiếp sau đó, đạo Phật suy yếu dần ở Ấn Độ, nhƣng lại
đƣợc phát triển ở phần lớn Châu Á và đã trở thành quốc giáo của
một số nƣớc nhƣ Xri Lanca, Mianma, Thái Lan, Campuchia,
Lào.
3. Đạo Jain (Jainisme, Kỳna)
Theo truyền thuyết, người sáng lập đạo Jain (Giainơ) là
một người xuất thân từ đẳng cấp Ksatơrya ở ngoại ô thành
Vaixali thuộc tỉnh Biha ngày nay. Sau khi đắc đạo, ông
được các tín đồ gọi là Mihariva nghĩa là "Đại anh hùng".
Về niên đại có thuyết nói ông sinh năm 599 và chết năm 527
TCN, có thuyết nói ông sinh năm 549 và chết năm 477 TCN.
Năm Mihariva 30 tuổi, cha mẹ ông vì lòng tin tôn giáo
đã nhịn ăn tự tử. Buồn rầu từ việc đó, ông từ bỏ gia đình và
từ bỏ mọi tiện nghi kể cả quần áo, đi lang thang tu hành khổ
hạnh ở miền Tây Bengan. Sau 13 năm, ông được các tín đồ
của mình tôn là "Jina" nghĩa là khắc phục ham muốn và gọi
tôn giáo do ông sáng lập là đạo Jain.
Đạo Jain chủ trƣơng không thờ thƣợng đế vì họ cho rằng vũ
trụ không phải do một đấng hóa công nào sáng tạo ra, nhƣng lại
thờ tất cả các thần thánh trong huyền thoại. Đồng thời họ cũng
cho rằng vạn vật đều có linh hồn và cũng tán thành thuyết luân
hồi. Chỉ có những linh hồn hoàn hảo nhất mới chấm dứt đƣợc
vòng luân hồi, đƣợc giải thoát vĩnh viễn và đƣợc tồn tại một
cách sung sƣớng ở Niết bàn.
Giới luật của đạo Jain cũng gồm có 5 điều chủ yếu: