Page 119 - Lịch Sử Văn Minh Thế Giới
P. 119
- Không đƣợc giết bất cứ một sinh vật nào.
- Không nói dối.
- Khống lấy bất kì một vật gì của kẻ khác nếu không phải là
tặng phẩm.
- Không dâm dục.
- Không đƣợc tích lũy của cải quá nhiều. Phải sống khổ
hạnh, từ chối mọi thú vui của xã hội.
Tín đồ đạo Jain thường thực hiện giới Luật dó một cách
rất máy móc. Ví dụ để giữ đúng luật không sát sinh, họ
kiêng cày ruộng để khỏi làm chết các sinh vật trong đất;
kiêng ăn mật để khỏi làm hại đến đời sống của ong; kiêng
lọc nước để khỏi làm chết các sinh vật nhỏ trong nước; mỗi
lần bước chân đi đều phải quét sạch mặt đất phía trước để
khỏi dẫm chết các sinh vật nhỏ ở trên đường v.v... Trái lại,
đối với bản thân mình tín đồ đạo Jain phải thản nhiên trước
cái chết tức là phải thắng được lòng ham sống, rồi đến một
tuổi nào đó, họ chủ trương tuyệt thực tự tử.
Do quan niệm của đạo Jain về thế giới và nhân sinh nhƣ vậy
nên đạo Jain chống lại uy quyền của kinh Vêđa, cho rằng lời
trong kinh Vêđa không phải là lời dạy của Thƣợng đế vì đơn
giản là không có Thƣợng đế. Đạo Jain cũng chống đạo Bàlàmôn
và những hình thức cúng bái phiền phức của nó, đồng thời cũng
chống chế độ đẳng cấp.
Đến khoảng thế kỉ I sau CN, đạo Jain chia thành hai phái:
phái Svetambara là phái áo trắng và phái Đigambara là phái áo
trời tức là khỏa thân. Về sau tín đồ phái Đigambara cũng mặc
quần áo bình thƣờng, chỉ có các đạo sĩ của họ thì hoàn toàn
không mặc quần áo kể cả khi ra ngoài đƣờng.