Page 112 - Lịch Sử Văn Minh Thế Giới
P. 112
Về niên đại của Phật, hiện nay đang có những ý kiến
khác nhau. Có một số người cho rằng Phật sinh năm 563 và
mất năm 483 TCN; một số người khác thì cho rằng Phật
sinh năm 624 và mất năm 544 TCN. Tín đồ Phật giáo lấy
năm 544 TCN làm năm mở đầu kỉ nguyên Phật giáo.
a) Học thuyết Phật giáo.
Nội dung chủ yếu của học thuyết Phật giáo đƣợc tóm tắt
trong câu nói sau đây của Phật Thích ca: "Trƣớc đây và ngày
nay ta chỉ lí giải và nêu ra cái chân lí về nỗi đau khổ và sự giải
thoát khỏi nỗi đau khổ". "Cũng nhƣ nƣớc đại dƣơng chỉ có một
vị là mặn, học thuyết của ta chỉ có một vị là cứu vớt".
Cái chân lí về nỗi đau khổ và sự giải thoát khỏi nỗi đau khổ
ấy đƣợc thể hiện trong thuyết "tứ thánh đế" hoặc còn gọi "tứ
diệu đế", "tứ chân đế", "tứ đế", nghĩa là 4 chân lí thánh. Đó là:
khổ đế, tập đế, diệt đế, đạo đế.
Khổ đế là chân lí về các nỗi khổ. Theo Phật, con người
có tám nỗi khổ (bát khổ): sinh, lão, bệnh, tử, gần kẻ mình
không ưa, xa người mình yêu, cầu mà không được, giữ lấy 5
uẩn (thủ ngũ uẩn).
"Uẩn (skandha) là tập hợp, tích tụ. Đạo Phật cho rằng
con người không có thực thể tự nó (vô ngã) mà chỉ là sự tập
hợp 5 thứ: sắc (vật chất tạo thành thân thể), thụ (cảm giác),
tưởng (quan niệm), hành (hành động), thức (nhận thức). Vì
con người chỉ là sự tập hợp của 5 thứ đó, nên đó cũng là
một nỗi khổ.
Như vậy, đối với con người, ngoài khổ đau vô tận,
không có cái gì khác.