Page 111 - Lịch Sử Văn Minh Thế Giới
P. 111
Trong suốt chiều dài lịch sử, từ thời kì đạo Phật thịnh hành,
đạo Bàlamôn – đạo Hinđu là tôn giáo chủ yếu ở Ấn Độ. Tôn
giáo này còn truyền bá sang một số nƣớc Đông Nam Á, đặc biệt
là Campuchia từ thời Ăngco về trƣớc.
Ngày nay, ở Ấn Độ có khoảng 84% tổng số cƣ dân theo đạo
Hinđu. Ngoài Ấn Độ, đa số dân Nêpan và đảo Bali ở Inđônêxia,
gần 20% dân Bănglađét và Xri Lanca vẫn theo đạo Hinđu.
Ở nƣớc ta, một bộ phận đồng bào Chăm cũng là tín đồ của
đạo này, nhƣng đó là một thứ đạo Bàlamôn – Hinđu đã sửa đổi
nhiều.
2. Đạo Phật
Vào giữa thiên kỉ I TCN, ở Ấn Độ đã xuất hiện một số dòng
tƣ tƣởng chống đạo Bàlamôn. Đạo Phật là một trong những dòng
tƣ tƣởng ấy.
Theo truyền thuyết, người sáng lập đạo Phật là
Xitđácta Gôtama (Siddharta Gautama), sau khi thành Phật
được đệ tử tôn xưng là Xakia Muni (Thích ca Mâuni), con
vua Sutđôđana nước Capilavaxtu ở chân núi Hymalaya,
miền đất bao gồm một phần miền Nam nước Nêpan và một
phần của Ấn Độ ngày nay.
Năm 29 tuổi, hoàng tử Xitđácta xuất gia đi tu để tìm
kiếm con đường cứu vớt những nỗi khổ của loài người. Đến
năm 35 tuổi, Xitđácta đã nghĩ ra được cách giải thích bản
chất của tồn tại, nguồn gốc của mọi khổ đau, do dó cho
rằng đã tìm được con đường cứu vớt. Từ đó, ông được gọi
là Buddha, ta quen gọi là Phật hoặc Bụt, nghĩa là "người đã
giác ngộ", "người đã hiểu được chân lí".