Page 110 - Lịch Sử Văn Minh Thế Giới
P. 110
và ban cấp cho rất nhiều ruộng đất, có khi lên đến hàng nghìn
làng.
Trong các chùa ấy đã tạc rất nhiều tƣợng thần để thờ.
Các tƣợng thần đạo Hinđu thƣờng có hình thù kì dị đáng sợ
nhƣ nhiều đầu, nhiều mắt, nhiều tay... trong các chùa lớn có
tới hàng nghìn tu sĩ Bàlamôn và hàng nghìn vũ nữ.
Khỉ tế lễ, các tu sĩ thƣờng xoa dầu, xức nƣớc hoa cho
tƣợng, dùng thịt dê cùng các thức ăn uống khác để cúng
thần. Trong khi cử hành lễ cúng, các thầy tu đọc kinh, còn
các vũ nữ thì múa những điệu múa tôn giáo.
Về tục lệ, đạo Hinđu cũng hết sức coi trọng sự phân chia
đẳng cấp. Đến thời kì này, do sự phát triển của các ngành nghề,
trên cơ sở 4 đẳng cấp cũ (varna) đã xuất hiện rất nhiều đẳng cấp
nhỏ mới gọi là jati.
Những đẳng cấp nhỏ này cũng có sự phân biệt về địa vị
xã hội rất khắt khe, đóng kín về mọi mặt và đời đời cha
truyền con nối. Đặc biệt đạo Hinđu hết sức khinh bỉ và ghê
tởm tầng lớp lao động nghèo khổ phải làm các nghề bị coi là
hèn hạ nhƣ quét rác, đồ tể, đao phủ, đốt than, đánh cá v.v...
Những ngƣời làm các nghề đó bị coi là những ngƣời ô uế,
không thể tiếp xúc đƣợc. Nếu những ngƣời sạch sẽ nhỡ
đụng chạm vào họ thì phải tẩy uế. Nếu nhiễm uế nhẹ thì chỉ
cần vẩy nƣớc thánh là đƣợc; nếu nặng thì phải rửa bằng
nƣớc tiểu bò, thậm chí phải uống một thứ nƣớc gồm 5 chất
của bò cái: sữa lỏng, sữa đặc, bơ, nƣớc tiểu và phân.
Đạo Hinđu còn duy trì lâu dài nhiều tục lệ lạc hậu nhƣ
tảo hôn, vợ góa phải hỏa táng theo chồng. Nếu không tuẫn
tiết thì phải cạo trọc đầu và ở vậy suốt đời không đƣợc tái
giá. Ngày nay các tục lệ đó đều đã bãi bỏ.