Page 54 - Kiến Trúc Đình Chùa Nam Bộ
P. 54

vực  nghiên  cứu  chuyên  biệt  của các  nhà  Dân  tộc  học,  khảo  cổ  học,  xã  hội  học...  Là
           người nghiên cứu về kiến trúc, tác giả chỉ kế thừa các kết quả nghiên cứu của một sổ nhà
           khoa học thuộc các chuyôn ngành trên.
             Theo “Việt  Nam  những sự kiện  lịch  sử -  Từ khởi thủy đến  1858" của  Viện  Sử Học
           xuất bản  năm  2001  đã ghi:  “Khoảng 40-50  vạn  năm  trước  có người  vượn  à vùng hang
           Thẩm  Khuyên  (Lạng  Sơri)”  [74];  theo  dòng  thời  gian,  thời  nguyên  thủy  đân  tộc  Việt
           Nam được hình thành và phái triển với bao luận cứ khoa học còn tồn đọng, cẩn làm sáng
           tò,  liên  hệ  đến  buổi  bình  minh  ban  đầu  ấy.  Trải  qua  hàng  chục  vạn  năm  sau,  đến
           “khoảng hai vạn một nghìn năm trước có văn hóu hậu kỳ đú củ được gọi líì Vãn hóa Sơn
           Vi (Phú Thọ)” [74], đến “khoảng một vạn năm trước, Văn hóu Hòa Bình thuộc sơ kỳ thời
           đại đồ đá mới được phát hiện ở các tình Hòa Bình, Thanh Hóa", chủ nhân của văn hóa
           Hòa Bình đã biết trồng các loại rau cù, cây ăn quả và đục biệt đã biết trồng lúa” [74],
           Tiếp sau dó có Văn hóa Bắc Sơn, khoảng tám nghìn năm trước; Văn hóa Phùng Nguyên,
           khoảng  bốn  nghìn  năm  trước;  cuối  cùng chấm  dứt  Hậu  kỳ  thời  đại  đồ  đá  mới  chuyên
           sang Sơ kỳ thời đại dồng thau vào khoảng 3500 năm trước. “Khoảng 3070 năm trước có
           văn lióa Đổng Đậu (Vĩnh Phúc)... thuộc trung kỳ thời đại đổng thau ở vào nửa sau thiên
           niên  kỷ  thứ IV  tr.CN...  Khoảng 3045  năm  trước  có  văn  hóa  Gò  Mun  (Phú  Tliọ)...  và
           khoảng 2820 năm trước, có văn hóa Đông Sơn (Thanh Hóa)... Khoảng 2700 năm trước
           là thời kỳ phát triền rực rỡ của văn hóa Đông Sơn - cũng chinlì là thời kỳ hình thành một
           nhà nước  đầu  tiên  ở nước la. Đó là nước Văn Long của các vua  Hùng”  [74], Đến thời
           điểm này, dân tộc Việt mới bắt đầu thực sự ra khỏi thời nguyên thủy, và khẳng định một
           nén  văn  hóa  riêng.  Cũng  bắt  đẩu  từ thời  kỳ  này,  so  sánh  các  kết quả  nghiên  cứu  của
           nhiều nhà khoa học xã hội, tác giả nêu ra đây kết luận vể nguồn gốc người Việt của các
           nhà nghiên cứu: Nguyễn Đình Khoa và Nguyễn Lân Cưòng, đã công bố trong “Kliảo cổ
           học Việt Nam", Tập II - Thời đại Kim khí Việt Nam, do GS. Hà Vãn Tấn chù biên, xuất
           bản năm  1999, trang 408 [80] viết:
             “Cư dân  thời văn  hóa Đông Sơìì  mang hai yểu  tố nhăn chủng: Indonesien và Đông
           Nam Á.
             1. Dạng Indonesien: ìndonesien lù một nhóm loại hình thuộc ngành tiểu chùng Nam
           Mongoloid huy  Thúi  Bình  Dương  của  ngành  Mogoloid;  nhưng  còn  lưu  lại  nhiêu  đặc
           điểm Australoid...  Người Indonesien  có mặt ở nhiều nơi. Trên quần đảo Philippines.
           Indonesia...  Trên bún đảo Đóng Dương ¡à các tộc người ỞTây Nguyên (Việt Nam)..., ở
           miền núi và cao nguyên Thượng, Trung, Hụ Lào..., ửCampuchia.
             2.  Dạng Đông  Nam Á: Dạng Đông  Num Á  cũng là  một nhóm  toại hình  thuộc  tiểu
           chủng Num Mongoloid cùa ngànli Mongoloid mù những nét Mongoloid nổi trội...  Tuyệt
           đụi  bộ phận  cư dân  ở Đông Nam Á  thuộc nhóm loại hình  này mù riêu  biểu  là các tộc
           Tùy,  Thái,  Việt,  Lào,  Myanmar,  Thúi Lan,  Khơme,  Malaya,  Tugan, Java..."  (Nguyễn
           Đình Khoa  1983a,b, Nguyễn Lân Cường  1996b) [80],
                                                                       55
   49   50   51   52   53   54   55   56   57   58   59