Page 246 - Hai Bà Trưng
P. 246

Xin  ông  nghĩ  nguồn  cơn  cho  rõ,  mấy  lòi  tôi  tình  tự'
     trưốc  sau.  Không  phải  tôi  tham  chỉ  mấy  đồng xu,  mà
     không  nghĩ  đường  khôn  lẽ  dại.  Ta  kể  chi  những  đồ
     mai  khái^,  tôi  tớ  người  mà  cõng  rắn  cắn  gà  nhà.  Như
     tư đây già thì phải giữ phận già, lòng nhân đạo lẽ nào
     không biết  trọng.  Thôi  ông  dậy  nhổ sào  ta  chông,  cứu
     lây người cho qua khỏi lúc ni.

          (Hai cố cùng chống đò qua sông).
          Hai Cô" hò khoan:
           Một thương, hai nể, hà vì
           Canh khuya ai có biết gì hay không?

           Non non, nước nước, trùng trùng...
          Cảnh 8 - Cảnh đường khuya
         Thi Bằng nói:

          Nay  đã  qua  khỏi  bên  sông!  Canh  khuya  thăm
     thẳm, bóng nguyệt mơ màng, theo lôi mòn cỏ nhạt màu
     sương, lòng quê đi một bưốc đường thêm đau đốn.

          Hát nam:
           Đau đớn lòng quê mỗi hước.
           Chạnh thương mình nước mất nhà tan!

          Lại nói:



     ’ Tinh tự: trình bày sau trước.
     ^ Ma khái: chỉ bọn người bất chính,  nguy hiểm cho xã hội,  Khái: con hổ
       (tiếng Nghệ Tĩnh).

                                                          247
   241   242   243   244   245   246   247   248   249   250   251