Page 244 - Hai Bà Trưng
P. 244
Cô" Hoe nói:
Ôi cha ôi! Thương người không bằng hại mình! Nỏ
may lính tuần bắt đưỢc thì chết!
Cố Hoe Bà nói:
Õng ạ, ta chông đò thì ta lấy tiền, nỏ ai chông đò
không. Cứu một người khi chân rộn đường cùng, trưốc
làm phúc mà sau tức bụng*.
Cố Hoe nói:
Thật khéo cho mụ mi (bà mày)! Tham nỏ phải
đường! Mụ mi không biết trát^ sức bắt Thi Bằng, làm
phúc không bằng xúc lấy tội.
Cố Hoe Bà nói:
Ổng ơi ông, ông đừng nói thế, ông phải nghĩ cho
tường, ông mụ ta chông chiếc đò ngang đã năm sáu
mươi năm ni rồi, không phải mối nữa. Lúc trưóc thì ăn
tiêu hồ hởi, mà hai bàn tay trắng, thuế một năm kể
biết mây mươi đồng, ông mụ già làm chi cho kịp đưỢc?
Chú cháu nó vì dân vì nước, mà đến nổi phải bước lưu
ly. Như phường ta cam chịu một bề, việc nên giúp việc
gì không giúp! Nưốc sông ngập ngập, tròi sáng mờ mờ,
ai tuần thám chi bây giờ, mà ông cứ ngại? Thôi ông
không bằng lòng đi thì ông ở lại, để tôi chống cho sang,
nếu có việc chi lõ làng, thì tôi chịu cả.
' Trước làm phúc sau tức bụng: làm phúc cho người mà còn có lợi (Tức
bụng: được ăn no đến tức cả bụng, chứ không phải tức giận trong bụng).
^ Trát: tờ sức (thông tri) của quan trên.
245