Page 226 - Hai Bà Trưng
P. 226
Thơ cá cạn rằng:
Đáo d ể trời làm hạn hán lâu,
Cực lòng trông nước, nước còn đâu.
Ghen tình cha ếch ngồi giương mắt!
Cảm nổi thân lươn chịu lấm đầu
Mè gáy đâm quàng đà trụi vẩy,
Hển tràu đắc ỷ những vênh râu
Chết đeo sau ót mà không biết,
Lớn bé đang còn cắn nuốt nhau!
Còn bài thơ ra "dại chữ" như thế này nữa...
Thi Sách nói:
Con đọc đi cho ông nghe!
Hề lại ngâm thơ:
Bực mình sinh gặp buổi quai khuê^
Vì bực mà sinh dại gớm ghê.
Giận ghét tang bồng^ trời cũng nhỏ,
Vui theo đạo đức sách còn chê
Thánh hiền ngâ't ngưởng ba tuần rượu.
Thần quỷ rung rinh mấy chữ đề,
' Quai khué: ngang ngửa, buổi loạn ly.
^ Tang bổng: tang là gỗ dâu, bổng là có bồng. Ngày xưa ở Trung
Quốc, hễ sinh được con trai, người ta lấy cung bằng gỗ dâu, tên
bằng có bổng, bắn đi bốn phương, có ý cầu mong cho người con trai
rồi sẽ đi khắp bốn phương để gây nên cơ nghiệp, lập công đanh.
227