Page 37 - Đánh Giá Cạnh Tranh Trong Một Số Ngành Dịch Vụ Của Việt Nam
P. 37
Bán lẻ điện máy 37
nhà bán lẻ khác và khoản tiền không bị mất đi này sẽ được sử dụng
vào các chương trình giảm giá và các chương trình khuyến mại cho
người tiêu dùng cho toàn bộ thương hiệu của họ, từ đó tạo sự cạnh
tranh giữa các thương hiệu với nhau.
Trên thế giới, hành vi ấn định giá bán lại tối thiểu đã từng bị coi
3
là hành vi nguy hại và bị cấm tuyệt đối. Tuy nhiên, sau đó quan điểm
này đã thay đổi do khi đánh giá tác động của hành vi này đối với hoạt
động sản xuất kinh doanh các học giả nhận thấy hành vi này có những
tác động tích cực đối với môi trường cạnh tranh. Ấn định giá bán lại
tối thiểu có dấu hiệu gây hạn chế cạnh tranh nhưng chỉ diễn ra trong
nội bộ của một thương hiệu nào đó (intrabrand competition) và khi
người tiêu dùng vẫn có quyền lựa chọn các sản phẩm thay thế khác thì
việc hạn chế này không có mấy ý nghĩa tiêu cực. Ngược lại, việc hạn
chế giá bán lại tối thiểu của từng mặt hàng riêng rẽ này còn thúc đẩy
sự cạnh tranh về giá giữa các thương hiệu (interbrand competition) với
4
nhau. Do vậy, hiện nay pháp luật cạnh tranh một số nước đặc biệt là
Hoa Kỳ có xu hướng không coi hành vi ấn định và kiểm soát giá bán
lại tối thiểu là nguy hại và không bị cấm tuyệt đối.
1.3. Cơ chế kiểm soát các chương trình khuyến mại
Các chương trình khuyến mại của các nhà bán lẻ thực tế là sự
phối hợp giữa nhà sản xuất và các nhà bán lẻ. Chương trình này
thường do các nhà bán lẻ đề xuất và được các nhà sản xuất hỗ trợ để
tăng doanh số bán hàng và giải phóng hàng tồn kho. Trên thực tế, giá
trị khuyến mại trên mỗi sản phẩm không quá lớn so với giá trị của sản
phẩm đó. Nó chỉ nhằm tạo sự khác biệt nhất định cho sản phẩm đó so
với đối thủ cạnh tranh trong một khoảng thời gian nhất định.
3 Theo phán quyết của Tòa tối cao liên bang của Hoa Kỳ trong vụ án giữa Công ty
dược Dr. Miles và Công ty John D. Park & Sons (Dr. Miles Medical Co. v. John D.
Park & Sons Co., 220 U.S. 373 (1911)).
4
Theo phán quyết của Tòa tối cao liên bang của Hoa Kỳ trong vụ án giữa Công ty
Leegin Creative và Công ty PSKS (Leegin Creative Leather Products, Inc. v. PSKS,
Inc., 551 U.S. 877 (2007)).