Page 273 - Các Chuyên Đề Về Nguy Cư Sức Khỏe
P. 273
H’Mông ở Hà Giang gọi Mo lầu có nghĩa là ho kéo dài. Người Nùng ở Hà Giang
gọi Hấu có nghĩa là bệnh lao. Người Gia Rai ở xã Yasia, huyện Sa thầy tỉnh Kon
Tum gọi Btuk hnak có nghĩa là bệnh ho, nhưng người Gia Rai ở xã Rò Kơi của
huyện Sa Thầy gọi Tờ hen là bệnh ho. Người Bahnar ở xã Trang, huyện Mang
Yang tỉnh Gia Lai gọi Hyen hjang có nghĩa là ho ra máu. Như vậy mỗi dân tộc
có cách gọi khác nhau với cùng một bệnh ho. Cùng một dân tộc nhưng sống ở
hai tỉnh khác nhau với cùng một bệnh ho cũng được gọi với tên khác nhau. Cần
kiêm tra sức khoẻ cho người thân trong gia đình bệnh nhân là nguồn lây, đặc
biệt là trẻ em. Ớ miền núi, cần chủ động khám định kỳ cho những cụm dân cư
có bệnh nhân lao sinh sông. Cần xét nghiệm đờm để tìm vi khuẩn lao đối với tất
cả các bệnh nhân đến khám khi có triệu chứng, nghi lao hoặc hình ảnh bất
thường ở phổi trên phim chụp X-quang.
4.2.2. Nhận thức và thực hiện tốt việc điều trị
• • • • •
Do trình độ dân trí thấp nên không tuân thủ đầy đủ phác đồ điểu trị vì
vậy ngoài việc thực hiện theo hướng dẫn điều trị của CTCLQG, người thầy
thuốc cần hướng dẫn, giải thích cặn kẽ, tỉ mỉ cho bệnh nhân lao nói chung, đặc
biệt người bệnh ở khu vực miền núi, kiểm tra và thực hiện đầy đủ chế độ điều
trị có kiểm soát theo DOTS. Thầy thuốc không quên lưu ý về những tập tục có
thê làm ảnh hưởng đến việc trị liệu như việc ăn kiêng của sản phụ, ăn khiêng
của người bệnh, vẫn tổ chức ma chay cúng bái, không có thời gian nghỉ ngơi, bồi
bô sức khoẻ... dẫn đến điểu trị kém hiệu quả thậm chí không khỏi hay tái
phát bệnh.
4.2.3. Phòng lây lan
Người bệnh cần được cách ly hợp lý (theo hướng dẫn của bác sỹ chuyên
khoa), đeo khẩu trang khi nói chuyện và giao tiếp. Cũng không nên thái quá
như một số nơi cách ly người bệnh biệt lập, người bệnh phải sống ỏ lều, lán
trong rừng hay những nơi rất xa làng bản. Những nơi này có quan niệm lao và
hủi là một, cần phải cách ly như vậy vì bệnh lây truyền không thể chữa khỏi.
Người bệnh sống, chết lúc nào không hay, và người dân bản hầu như không bao
giò qua lại khu vực người bệnh đã ở. Không nên tụ họp ma chay, cúng bái, tập
trung đông người để hỗ trợ cho điều trị (theo quan niệm một số nơi). Tuy thăm
hỏi người ôm là truyền thống tốt đẹp lâu đòi của người miền núi, nhưng cần
được tổ chức vệ sinh, hợp lý nhằm tránh lây lan. cần phải bỏ thói quen mẹ nhai
cơm bón cho con là không vệ sinh, có nguy cơ lây bệnh lao rất cao, nếu mẹ đang
mắc bệnh lao thì rất nguy hiểm.
Diệt khuẩn: Nhà ở thoáng đãng, thông gió tốt, có nhiều ánh sáng mặt trời,
quần áo chăn màn được giặt, phơi nắng thường xuyên sẽ có tác dụng diệt
khuẩn. Thầy thuốc chuyên khoa cũng như cán bộ y tế cần vận động, tuyên
truyền ngưòi dân thực hiện vệ sinh sức khoẻ. Phần đông nhà ở của người dân ở
vùng sâu vùng xa rất tối ẩm, thấp (đặc biệt nhà ở của người H’Mông), hàng năm
273