Page 61 - Các Thuốc Chống Dị Ứng
P. 61
tác động của chúng phụ thuộc một phần vào sự tách norepinephrine
khỏi các tận cùng thần kinh giao cảm. Hiện tượng giảm nhanh
tác động của thuốc là do sự cạn kiệt nhanh chóng norepinephrine.
Sự giảm mẫn cảm với các đồng vận p lại khác, nó liên quan đến
sự giảm điều tiết của các thụ thể p và phát triển lâu hơn qua
nhiều ngày và nhiều tuần.
Mặc dù một số nhà nghiên cứu không quan sát thấy sự
giảm tính mẫn cảm trong quá trình sử dụng kéo dài các thuốc
giãn phế quản P" adrenergic, nhưng các nghiên cứu khác chứng
minh rằng điều này có xảy ra (bảng 3).
Để chứng tỏ tính giảm mẫn cảm với các đồng vận
adrenergic, cần phải có một khoảng thời gian 2 tuần không tiếp
xúc với các thuốc adrenergic bằng đưòng uống hay khí dung.
Mặt khác do sự giảm mẫn cảm là một hiện tượng của thụ thể và
không đặc hiệu với một đồng vận p adrenergic nào đó, do đó tất
cả các thuôc đồng vận P- adrenergic cần phải được tránh hiện
tượng này. Đe cho phát triển hiện tượng giảm mẫn cảm cần
phải có một sự kích thích tương đối liên tục lên các thụ thể
adrenergic. Điều này được minh họa trong một nghiên cứu có sử
dụng hai chất albuterol và isoprotenol, mỗi loại thuốc đều sử
dụng 4lần/ngày. Sự giảm mẫn cảm đã xảy ra với albuterol là có
thòi gian tác động dài hơn mà không xảy ra với isoprotenol, là
thuôc có thời gian tác động kéo dài ít hơn. Một sô" nhà nghiên
cứu có cảm tưồng rằng sự giảm tính mẫn cảm ảnh hưởng đến độ
dài thòi gian tác động của thuốc giãn phế quản nhiều hơn so với
ảnh hưởng lên mức độ tác động đỉnh điểm. Có thể vì lý do này
mà đồ thị liều lương - phản ứng không bị thay đổi bỏi điều trị
mạn tính mặc dù sự bảo vệ chống lại EIA giảm xuống.
Ý nghĩa lâm sàng của sự giảm phản ứng giãn phế quản này
EFV1
dụng
Khó
có thể nghi ngờ về tầm quan trọng lâm sàng của việc giảm tác
63