Page 220 - Các Thuốc Chống Dị Ứng
P. 220

Các  chất  đốỉ  kháng  thụ  thể  H2  mới  hơn,  như  etintidine,




                                               nizatidine  và  roxatidine  cũng  giông với các  chất  đối  kháng  H2




                                               trên vê  mặt pharmacokinetic và được đào thải một cách nhanh




                                               chóng, chủ yếu qua đường thận.










                                                              a. Pharmacokinetics






                                                              Các chất đổì kháng H2 đã làm giảm mạnh mẽ tỷ lệ mắc bệnh




                                               và  tỷ lệ  tử vong do bệnh loét đường tiêu hóa,  loét do stress cấp




                                               tính,  trào ngược  dạ  dày thực quản,  hội chứng Zollinger-  Ellison




                                               và các bệnh liên quan khác.  Rất đơn giản, người ta đã chứng tỏ



                                               được  sự  tương  quan  trực  tiếp  giữa  nồng  độ  chất  đốỉ  kháng  H2




                                               trong máu và sự giảm bài tiết acid trong dạ dày. Chưa có tài liệu




                                               về  sự  tương  quan  pharmarodynamic  trực  tiếp  với  các  tác  động




                                               miễn  dịch  của  các  chất  đồng  vận  H2  trong các  bệnh  dị  ứng và




                                               trong các bệnh thiếu hụt miễn dịch nguyên phát và mắc phải.






                                                              Các chất đổi kháng H2 như cimetidine và ranitidine sử dụng




                                               một mình có tác động yếu, khác nhau lên phản ứng do histamine.



                                               Sử  dụng  đồng  thòi  một  thuốc  đốỉ  kháng  H2  và  một  thuốc  đổì




                                               kháng  Hx  nói chung có  hiệu  quả  hơn  so  vói  sử  dụng  một  mình




                                               thuổc  đôi  kháng  Hj  hoặc  H2,  nhưng  mức  độ  ức  chê  tăng  chỉ




                                               khoảng 10%. Trong một sô" nghiên cứu, tác động ức chế này được




                                               công  bô" cao  hơn  đáng  kể,  nhưng  một  số nghiên  cứu  khác  liên



                                               quan  đến  sô" lượng nhỏ bệnh nhân lại cho rằng tác dụng ức chế




                                               tăng lên không đáng kể. Người ta cũng đã phát hiện thấy sự cộng




                                               hưởng khi các chất đối kháng Hị và H2  được sử dụng đồng thời




                                               qua đường miệng hoặc tại chỗ bằng cách tiêm trong bì. Người ta



                                               cho rằng cơ chế của  sự tăng ức chế là  do tác  động trực tiếp của




                                               cimetidine hoặc ranitidine lên các thụ thể H2 trong các mạch máu




                                               da trong việc ngăn chặn sự giãn mạch. Tuy nhiên, có bằng chứng




                                               ồ mẫu động vật và người rằng sự cộng hưởng giữa các đổỉ kháng



                                                             và  các  đôi  kháng  H2  ít  nhất  một  phần  là  do  tác  động




                                               pharmacokinetic. Ví dụ, cimetidine ức chế sự loại thải ở gan của




                                               hydroxyzine dẫn đến nồng độ hydroxyzine trong huyết thanh cao




                                               hơn so với khi sử dụng hydroxyzine một mình.















                                               222
   215   216   217   218   219   220   221   222   223   224   225