Page 84 - Các Đại Công Thần Trong Lich Sử Việt Nam
P. 84
Các dại công thẩn trang lịch sử Việt Nam 85
Nhất đàm tiếu khoảnh, ta phân quệ,
Cộng xướng thù gian, tích đối sáng.
VỊ thẩm hà thời trùng đ ổ diện,
Ân cần ác thủ tự huyên lượng
(Tiễn ông ra về, mình tôi luống những bâng khuâng,
Ngựa xăm xăm hưóng về nẻo quê hưong nhà vua.
Nỗi lòng Nam Bắc lưu luyến trên ngọn cờ người ra đi,
Tình chủ khách dạt dào trong chén rượu giã biệt.
Vừa nói cười đó mà thoắt đã ngậm ngùi dứt áo,
Tiếc những lúc hai giường đối diện, xướng họa cùng nhau.
Biết bao giờ lại đuực gặp mặt,
Để nắm tay ân cần kể nỗi hàn huyên).
(Tống Bắc sứ Sài Trang Khanh)
Thế rồi, khi tình thế xã tắc không còn tài nào ngăn được
cuộc xâm lăng ào ạt của lũ giặc Mông Thát, Trần Quang Khải lập
tức cời áo phòng văn, khoác áo tướng sĩ, dẫn đầu một đạo quân,
ra đi. Và cứ thế, dưới quyền tiết chế của Quốc công Trần Quốc
Tuấn, ông xông pha trận mạc khắp noi, hết Nghệ An ra Thăng
Long, lại đi các trấn phía Bắc... cho đến ngày toàn thắng.
Cái tấm lòng hăng hái bất kỳ việc gì cũng không từ nan,
cũng thung dung nhận lấy và làm hết mình đó, Trần Quang
Khải giữ được cho mãi đến già. Và cái nét dung dị mà khoáng
đạt, hào hùng trong con người ông cũng vậy, vẫn là một cốt
tính đặc sắc làm trẻ trung mãi ngòi bút của nhà thơ. Bài thơ
Cdm xuân có lẽ làm ít lâu trước lúc mất là biểu hiện kết họp cả
hai mặt khoáng đạt và hăng hái nói trên.
Vũ bạch phì mai tế nhược ti,
B ế môn ngột ngột tọa thư si.
Bán phần xuân sắc nhàn sai quá,
Ngũ thập suy ông dĩ tự tri.