Page 47 - Bí Quyết Thi Đậu THPT Quooac Gia Môn Văn
P. 47

Hướng d ân :  Vì sao ch ị em  L iên  dêm  dêm   vẫn dợi chuyên  tàu di qua?
          Hình  ảnh  đợi  tàu  của  chị  em  Liên  từng  đêm  nơi  phô' huyện,  cạnh  con  đường
       tàu  bên  cái  ga  xép  là  một  hình  ảnh  ấn tượng,  khắc  sâu trong tâm  hồn  người  đọc
       một  cảm  nhận  đẹp,  một  khát  vọng  chính  đáng của  những  người  dân  nghèo  phô'
       huyện,  tiêu  biểu  là  hình  ảnh  đợi  tàu  từng  đêm  của  chị  em  Liên.  Xuất  phát  từ
       những suy nghĩ sau:
          1.  Chị  em Liên thực hiện lời  mẹ  dặn: Từ khi  bô  Liên  mât việc tại  íĩà  Nội,
       cả  gia  đình  dọn  về  quê  ngoại  tại  huyện  cẩm  Giàng,  tỉnh  Hải  Dương  nhằm  giải
       quyêt  cuộc  sông bê  tắc của gia  đình.  Mọ  Liên  thuê  một cửa hàng tạp hóa nhỏ  của
       bà  lão  cạnh  đường  tàu  đế  chị  em  Liên  trông  coi,  bán  hàng  nhằm  cải  thiện  cuộc
       sông gia  đình.  Chiều  chiều  mẹ  Liên  thường  ra quán  và  dặn  dò  chị  em  Liên:  “Mẹ
       vẫn  dặn  phải  thức  đến  khi  tàu  xuống".  Đây  là  lời  dặn  dò  chính  đáng  của  mẹ
       Liên,  bà  mong  được  bán  thêm  vài  món  hàng khi  tàu  đến,  may  ra  còn  có  một vài
       người  mua.  Nhưng lời  dặn  dò  này,  không phải  là  nguyên  nhân  sâu  xa  trong việc
       đợi  tàu  của  chị  em  Liên  mà  việc  đợi  tàu  của  Liên  và  An  còn  mang  một  ước  vọng
       sâu xa khác.
          2.  Chị  em  Liên  nghĩ  về  hiện  tại:  Từ  khi  bô'  Liên  mất  việc  ở  Hà  Nội,  chị
       em  Liên  cùng  gia  đình  về  quê  ngoại,  mẹ  giao  hai  chị  em  trông coi  cửa  hàng tạp
       hoá  nhỏ  được  thuê  lại,  mong  cải  thiện  cuộc  sông  gia  đình.  Ngày  ngày,  chị  em
        Liên  đô'i  diện với  kẻ  mua  người  bán,  khi  đèm về,  hai  chị  em  cảm thấy hiu  quạnh
       trông vắng,  xung  quanh  đâu  đâu  cũng bóng tôi,  nghèo  khổ.  Chiều  xuông,  hai  chị
       em  ngồi  đếm  lại  những đồng tiền  nhỏ và cảm  thây  mình  già  đi,  tuổi  thơ bị  đánh
       mất  và  trong  “dôi  mắt  Liên  bóng  tối  ngập  đầy”,  xung  quanh  đâu  đâu  cũng  là
       bóng  tôi.  Chính  giây  phút  ấy,  Liên  khao  khát  được  nhìn  về  đoàn  tàu,  ánh  sáng
       của  đoàn  tàu  từng  đêm  đi  qua  là  biểu  tượng cho  cuộc  sống văn  minh  sang trọng,
       những  toa  tàu  bóng  loáng,  sáng  rực  và  ánh  sáng  của  đoàn  tàu  không  phải  là
        đóm  sáng  nhỏ  nhoi  như ngọn  đèn  con  của  chị  Tý  hay  đóm  lửa  từ gánh  phở  của
        Bác  Siêu  mà  ánh  sáng  đoàn  tàu  là  một  vùng  sáng,  ánh  sáng  của  vàn  minh  đô
       thị  và  chị  em  Liên  hi  vọng,  ánh  sáng của  đoàn  tàu  rồi  đây  sẽ  xua  tan  bóng  đêm
       tăm  tô'i  nơi  phô'  huyện,  đẩy  lùi  cuộc  sông  nghèo  khổ  của  người  dân  phô' huyện
        nhưng  đó  là  khát  vọng  là  ánh  sáng  của  tâm  tưởng  mà  chị  em  Liên  cùng  người
        dân  phô huyện  đêm  đêm vẫn  cứ đợi, vẫn cứ chờ như đem  lại  cho họ  niềm  tin yêu
       vào cuộc  sông.
          3.  Chị  em  Liên  nghĩ  về  quá  khứ:  Cả  gia  đình  dọn  về  quê  ngoại  từ khi  bô
        Liên  mất  việc  ở  Hà  thành,  mẹ  Liên  giao  cho  hai  chị  trông coi  cửa  hàng tạp  hoá
        nhỏ xíu,  bán vài  món  hàng vặt vãnh  như vài bánh  xà  phòng,  những phong thuôc
        lào,  diêm  quẹt,  đôi  ba  lít  rượu...  Cuộc  sống  nơi  đây,  hai  chị  em  cảm  thấy  đơn
        điệu,  cứ ngày  ngày  tiếp  cận  với  kẻ  mua  người  bán,  chiều  xuôhg  lại  nghe  những


        46
   42   43   44   45   46   47   48   49   50   51   52