Page 36 - Bí Quyết Thi Đậu THPT Quooac Gia Môn Văn
P. 36
vừa đau đớn lại vừa phấn khởi. Nó ca tụng lòng thương, tình bác ái, sự công
bàng, ... Nó làm cho người gần người hơn” (Đời Thừa). Đó là quan điểm sáng tác
""nghệ thuật vị nhân sinh” nghệ thuật hướng tới vì hạnh phúc của con người. Đặc
biệt ở Hộ, văn chương là một thứ nhu cầu tinh thần, một món ăn tinh thần vô
giá. Mỗi lần đọc được một đoạn văn hay, cảm được cái hay của văn chương “thi
dẫu ăn một món ăn ngon đến đâu cũng không thích bằng. Sướng lắm ”. Nhưng
tại sao ước mơ, hoài bão đẹp về giấc mộng văn chương của nhà văn Hộ lại bị dập
tắt, tan vỡ? Hộ rơi vào nỗi đau tinh thần, bế tắc, khủng hoảng. Dù nhà văn Hộ
có tài năng, tâm huyết, có lẽ sông đẹp, có hoài bão lớn, sông phải có ích cho đời
nhưng đó là ước mơ còn việc thực hiện đâu phải là đơn giản, chuyện dễ. Ngay cả
lúc Hộ chưa có vỢ con, chưa có một gia đình riêng anh đã sông bằng cây bút,
anh viê't thận trọng nhưng cũng chỉ nuôi được bản thân anh một cách eo hẹp,
còn hiện nay Hộ đã có một gia đình riêng, anh phải gánh trên đôi vai gầy của
mình một gánh nặng vỢ con với cơm áo gạo tiền, anh phải lo toan mọi vấn đề
trong cuộc sông của một gia đình nào “tiền nhà ... tiền giặt ... tiền thuốc ... tiền
nước mắm”, Hộ phải lo lắng thật chật vật nhưng nợ nần vẫn triền miên, lúc này
Hộ mới thấy được “giá trị của đồng tiền”, “mới thấu hiểu nỗi đau khổ của một
người chồng khi thấy vợ con mình đói rách”. Trước tình cảnh ây, Hộ phải làm gì
đế có tiền trang trải cuộc sông nợ nần của gia đình? Anh phải tiếp tục viết
nhưng Hộ không còn đủ thời gian để viết thận trọng, chăm chuôd từng trang
văn mà anh lại “viết vội vàng”, viết nhiều mới có đủ tiền giải quyết cuộc sông
gia đình trước mắt. Cuôl cùng ílộ: “Cho in nhiều cuốn văn viết vội vàng, phải
viêt những bài báo đ ể người ta đọc rồi quên ngay sau lúc đọc”. Lúc ấy, Hộ vô
cùng xâh hổ, khi đọc lại một cuô'n sách hay một đoạn văn có kí tên mình, “Hộ
đỏ mặt lên, cau mày, nghiến răng, vò nát sách và máng minh như một thằng
khốn nạn”, một tên đê tiện. Vì Hộ đã viết: “Toàn những cái vô vị nhạt nhẽo gợi
những tinh cảm rất nhẹ, rất nông cạn, diễn một vài ý rất thông thường, quấy
loãng” hình thành “một thứ văn bằng phẳng và quá ư dễ dãi”. Hộ đau đớn, xót
xa, buồn tủi và cảm thấy mình bất lực bế tắc với bao ước vọng đẹp về giấc mộng
văn chương đã biến thành mây khói và Hộ thôt lên trong đau đớn ngậm ngùi:
“Thôi, thế là hết! ta dã hỏng! ta dã hỏng dứt rồi!” và “còn gi đau đớn hơn cho
một kẻ vẫn khao khát làm một cái gi nhằm nâng cao giá trị của mình nhưng kết
cục chẳng làm được cái ...”. Lời than thở của Hộ là bi kịch tinh thần đau đớn thứ
nhâ’t của anh, bi kịch của một nhà văn mang ước mơ, hoài bão đẹp về giấc mộng
văn chương, sự nghiệp văn chương đế đời đế cuộc sông có ý nghĩa nhưng cuối
cùng lại sống rất tầm thường, toan tính, tủn mủn của một kẻ sông thừa như
chính tựa đề của tác phẩm.
35