Page 32 - Bí Quyết Thi Đậu THPT Quooac Gia Môn Văn
P. 32

3.  Có  lời  nhận  định  rằng:  “Một  tác phẩm   văn  học  chân  chính  có  khả  năng nhân
       đạo hóa con  người”.  (Lời nhận  định)
    4.  Truyện  ngắn  “Đời  Thừa”  của  nhà  văn  Nam  Cao  có  ghi:  “Văn  chương  không
       cần  đến  những  người  thợ  khéo  tay  làm  theo  một  vài  kiểu  mẫu  đưa  cho.  Văn
       chương  chỉ  dung  nạp  những  người  biết  đào  sâu,  tim  tòi,  khơi  những  nguồn
       chưa ai khơi  và sáng tạo ra những gì chưa có”,  (trích “Đời  Thừa” — Nam Cao)
    5.  Có  nhận  định  rằng:  “Người  cầm  bút  như con  ong  luôn  luôn  biết  đem  hương
       thơm  mật ngọt đến  cho đời”.
                                     HƯỚNG DẪN
     I.  PHẦN GIỚI THIỆU
        “Viết  văn  phải  thể hiện  cái  đẹp  và  cái  thật,  phải  biết  chọn  lọc,  trau  chuôt,
    tìm kiếm,  sáng tạo, gạn đục khơi trong là chức năng của người  cầm  bút”.
                                                                     (Lời  nhận định)
       Đọc  “Đời  thừa”  của  Nam  Cao,  chúng ta  có  suy  nghĩ  về  quan  niệm  sáng tác  của
     nhà văn cũng thể hiện như thế.  Vì thế,  có ý kiến rằng:  'Truyện ngắn “Đời  thừa” là
     một “Tuyên ngôn nghệ thuật” của nhà văn Nam Cao trước Cách mạng tháng Tám”.
       Cần đi  sâu thiên truyện ngắn này để làm sáng tỏ ý kiến trên.



     II.  PHẤN TRỌNG TÂM
       “Dời  T hừ a” là một “Tuyên ngôn nghệ thu ật” của nhà văn Nam Cao.
        1.  Quan niệm  1: Nghệ  thuật gắn kết con người và cuộc sống.
       Đọc  “Đời  Thừa”  của  nhà văn  Nam  Cao,  ta  có  thể  phát  hiện  ở  đó  nhiều  quan
     niệm  nghệ  thuật  sáng tác  của ông thật gần gũi với  cuộc  sống con  người.  Để thấy
     rõ  quan  niệm  sáng  tác  đúng  đắn  ấy,  nhà  vàn  đã  từng  phê  phán  trong  truyện
     ngắn  “Trăng  sáng”  của  ông  rằng:  “Nghệ  thuật  không  cần  là  ánh  trăng  lừa  dối,
     không nên  là  ánh  trăng lừa dối  mà  nghệ  thuật là  tiếng kêu  của  kiếp  lầm  than”.
     Như  vậy,  ở  truyện  ngắn  “Trăng  sáng”,  Nam  Cao  phê  phán  “văn  chương  thoát
     ly”,  “văn  chương  hão  huyền”  trừu  tượng  xa  rời  thực  tế mà  với  ông,  văn  chương
     phải  gắn  kết  với  cuộc  đời  và  con  người  trước  cuộc  sôhg thực.  Với  Nam  Cao,  ông
     luôn  luôn  quan  niệm  rằng,  một  tác  phẩm  có  giá  trị  phải  là  một  tác  phẩm  thế
     hiện những rung động của đời và “một  tác phẩm có giá  trị phải  là một  tác phẩm
     vượt lên  trên  tất cả bờ cõi  và giới hạn, phải là tác phẩm  chung cho cả loài  người.
     Nó phải  chứa đựng một cái gì  lớn  lao,  mạnh  mẽ,  vừa đau đớn  lại  vừa phấn  khởi
     ...  Nó  ca  tụng  lòng  thương,  tình  bác  ái,  sự công  bằng,  ...  Nó  làm  cho  người gần
     người  hơn”  (Đời  Thừa).  Đây  là  một  quan  niệm  đúng  đắn  của  nhà  văn  Nam  Cao
     trong sáng tác nghệ thuật để xây dựng, sáng tạo nên những tác phẩm mang tầm
     vóc của thời đại,  mang hơi thở của cuộc sông.
        Với  Nam  Cao,  giá trị  của văn chương phải  gắn kết với  cuộc  đời,  cuộc đời thật,
     cuộc  sông thật,  con người  thật  đang lăn lộn,  bươn  chải,  ngụp  lặn,  chịu  đựng giữa

                                                                                  31
   27   28   29   30   31   32   33   34   35   36   37