Page 185 - Bí Quyết Thi Đậu THPT Quooac Gia Môn Văn
P. 185

Nhưng  đẹp  thay,  chỉ  một  con  thuyền,  một  mái  chèo,  ông  lái  đò  đã  chinh  phục
        được lòng sông, vượt qua bao thác ghềnh hiểm trở,  chứng tỏ ngày nào ông lái đò,
        người  cũng  “dựng đứng  lên,  luôn  tay,  luôn  chân,  luôn  mắt,  luôn gân  kể cả  luôn
        tim  nữa”.  Hàng loạt các động tác liệt kê,  càng thấy rõ ông lái  đò  điều khiển trên
        sông nước  bằng mọi  giác  quan  kết  hợp  cả  con  người  của  ông là  thể hiện  sự điêu
        luyện của ông lái đò như một “nghệ sĩ với  tay lái ra hoa”.
           4.  Sự tài trí, dũng cảm của ông lái đò:
           Tình  huống  1:  Nguyễn  Tuân  khắc  họa  một  đoạn  văn  miêu  tả  đầy  kịch  tính
        giữa  thiên  nhiên,  và  con  người  đang  chiến  đấu  trên  sông,  ớ   đây  là  thác  nước
        Sông  Đà  đang  chiến  đấu  quyết  liệt  cùng  ông  lái  đò  với  hình  ảnh:  “Mặt  nước  hò
        la  vang  dậy  quanh  mình,  ùa  vào  mà  bẽ  gãy  cán  chèo...  Có  lúc  chúng  đội  cả
        thuyền  lên,  nước  bám  lấy  thuyền  như đô  vật  túm  thắt  lưng ông đò,  đòi  lật  ngửa
        mình  ra giữa trận  nước vang trời thanh  la não  bạt”.  Hàng loạt động từ mạnh gợi
        hình,  Nguyễn  Tuân  đã  thổi  vào  thác  nước  mang  diện  mạo  như  một  tên  đô  vật
        hung  hãn,  đang  ở  thế thượng  phong,  chủ  động,  với  những  động  tác:  “Hò  la,  ùa
         vào,  bẻ gãy,  đội  thuyền,  túm  lấy,  lật  ngửa..”  chứng tỏ  thác  nước  sông Đà đang ra
         sức  uy  hiếp  tấn  công người  lái  đò  không  một  chút  thương tiếc.  Nhưng  đẹp  thay,
         hình  ảnh  ông  lái  đò  lúc  ấy  dù  thác  nước  hung  bạo  kia  ra  sức  uy  hiếp  tấn  công
         đánh  vào  chỗ  hiểm  (hạ  bộ)  của  ông  “nhưng  ông  cố nén  vết  thương  và  hai  chân
         vẫn  kẹp  chặt  lấy  cuốn  lái,  mặt  méo  bệch  đi” vì  chúng  “đánh  vào  chổ hiểm”.  Và
         lúc  ấy,  ông  lái  đò  vẫn  bình  tĩnh,  nắm  rõ  binh  pháp  của  thần  sông,  thần  đá  để
         vượt  qua  và  “vẫn  nghe  rõ  tiếng  chỉ  huy  ngán  gọn  tỉnh  táo  của  người  cầm  \ái”
         trên  cái  thuyền  sáu bơi  chèo  là biểu hiện  sự dũng cảm,  tài  trí  kinh  nghiệm  cùng
         sự lao  động cật  lực,  lòng yêu  nghề  của  ông lái  đo,  đã  thực  sự làm  chủ  bản  thân,
         làm  chủ  hoàn  cảnh,  xoay  ngược  thế cờ  từ yếu  sang  mạnh  từ thụ  động  sang  chủ
         động đã chinh phục thiên  nhiên  để giành  lấy những cái thác từ tay nó về  lại tay
         mình  là giành lại  quyền  sống là vẻ  đẹp tài  trí,  dũng cảm của ông lái  đò.
           Tình huống 2: Nguyễn Tuân tiếp tục khám phá sự dũng cảm, tài trí  của ông lái
         đò  trước  sự hung  dữ của thác  nước  thông  qua hai  hình  ảnh  hoàn  toàn  đối  lập,  đầy
         kịch tính:  “Dòng thác hùm  beo đang hồng hộc tế mạnh  trên sông đả".  Nguyễn Tuân
         đã thổi vào  thác  nước  sông Đà hung hãn,  dữ tợn  có  khác  gì  như loài  hùm,  loài  beo
         loài thú hung dữ của núi rừng Tây Bắc kết hợp với cụm từ tượng thanh “hồng hộc,  tể
         mạnh” trên  sông đá cho chúng ta hình  dung sự hung bạo,  dữ tợn của thác đá,  đang
         ra  sức  chực  chờ,  uy  hiếp  tấn  công  người  lái  đò,  nhưng  với  kinh  nghiệm,  bản  lĩnh
         dũng cảm  của  ông  lái  đò,  ông  đã  chiến  đấu  với  bọn  chúng  thật  oanh  liệt  qua  hình
         ảnh:  “Ồng lái  đò  nắm  chặt  lấy được  cải  bờm  sóng đúng luồn  rồi  ông đò ghì  cương
         lái,  bám chặt lấy luồng nước đúng mà, phóng nhanh  vào cửa sinh”, tiếp  đến ông lại
         “đề,  sấn  lên,  mà chặt đôi  ra để mở đường tiến”.  Và con thuyền của ông lái  đò lúc ấy
         “như một mũi tên tre xuyên  nhanh qua hơi nước” vượt qua bao thác ghềnh hiểm trở,


         184
   180   181   182   183   184   185   186   187   188   189   190