Page 184 - Bí Quyết Thi Đậu THPT Quooac Gia Môn Văn
P. 184

HƯỚNG  DẪN
    I.  PHẦN GIỚI THIỆU
                          “Đường lên Mường Lễ bao xa
                          Trăm  bảy cái thác,  trăm  ba cái ghềnh”.
                                                                    (Ca dao Tây Bắc)
       Lời  bày  tỏ  của  người  dân  Tây  Bắc  cho  chúng ta hình  dung,  sự hiểm trở,  khắc
    nghiệt  giữa  lòng  con  sông  Đà,  tạo  sự  giao  lưu  qua  lại  giữa  con  người  với  con
    người  quả là khó  khăn.  Nhưng đẹp thay,  hình  ảnh  người  lái  đò  đã thực sự làm  chủ
    hoàn  cảnh,  làm  chủ bản  thân  đã chinh  phục thiên  nhiên,  vượt  qua bao  thác ghềnh
    nguy hiểm đưa con thuyền về bến đậu suốt mười năm trên sông nước Đà Giang, mãi
    mãi  là  vẻ  đẹp  đáng  quý  của  ông  lái  đò  trong  bài  kí  “Người  lái  đò  sông  Đà”  của
    Nguyễn Tuân trích trong tập tùy bút “Sông Đà” xuất bản năm  1960.
    II. PHẦN TRỌNG TÂM
       Vẻ đ ẹp củ a ông lá i  đò.

       A. Vẻ  đẹp  tâm hồn: N ăng động; kin h   nghiệm ; d iêu  luyện; tài  trí.
       1.  Sự năng động của  ông lái  dò: Nguyễn Tuân  đi  sâu vào  đời  sống nội tâm
    của nhân  vật  qua hình  ảnh  ông lái  đò,  khơi  gợi  cho ta thấy rõ  cá tính mạnh mẽ,
    xông  xáo,  năng  động từ suy  nghĩ  của  ông  lái  đò  trên  sông nước,  ông nói:  “Chạv
    thuyền  trên  khúc  sông  không  có  thác,  nó  dễ  dại  tay,  dại  chân  và  buồn  ngủ”.
    Hàng  loạt  từ  ngữ gợi  cảm  như “dại  tay,  dại  chân,  buồn  ngủ”  chứng  tỏ  người  lái
    đò  luôn  luôn  thích  dòng  sông  có  thác  ghềnh,  có  sự  mạnh  mẽ  của  thiên  nhiên
    nhằm  tạo  sự vận  động  năng  động,  cho  cơ  thế  con  người  cũng  là  điều  lí  thú  đôl
    với  ông lái  đò trên  sông nước suô't bao nhiêu năm qua.
       2.  Sự kỉnh  nghiệm  của  ông  lái  đò:  Nguyễn  Tuân,  khám  phá  kinh  nghiệm
    của  ông  lái  đò  trên  sông  nước  suô't  mười  năm.  Với  đoạn  văn  miêu  tả,  giàu  tính
    sáng tạo qua hình ảnh:  “Con  sông Đà  như một bản  trường thiên anh hùng ca mà
    ông  lái  đò  nắm  bát  tất  cả  những  dấu  chấm  than,  chấm  câu  kể cả  những  đoạn
    xuống  dòng”.  Với  lôd  so  sánh  rất  văn  chương  độc  đáo  của  Nguyễn  Tuân,  tác  giả
    thi  vị  hóa  hình  ảnh  giữa  lòng  con  sông  Đà  với  bao  trùng  vi  thạch  trận,  những
    cái  hút  nước  như giếng bê  tông,  những cái  yết  hầu  cùng với  thần  đá,  thần  sông,
    cửa  sinh,  cửa tử ...  được ví von  như những dấu  chấm  than,  chấm  câu,  những đoạn
    xuông  dòng  là  cách  miêu  tả  hàm  ẩn  của  tác  giả,  tạo  cho  người  đọc  hình  dung,
    giữa  lòng  con  sông  Đà  với  bao  chướng  ngại  vật,  hiểm  trở  nhưng  ông  lái  đò  đã
    nắm  bắt  bằng  sự trải  nghiệm  của  chính  bản  thân  đó  cũng  là  kinh  nghiệm  giúp
    ông chinh phục  dòng sông dễ  dàng,  suô't mười  năm trên  sông nước.
       3.  Sự  điêu  luyện  của  ông  lái  đò:  Chúng  ta  hiểu  rằng,  giữa  ông  lái  đò  và
    người  lái  xe,  giữa  vận  tải  đường  sông và  vận  tải  đường bộ  hoàn  toàn  khác  hẳn.
    Với  ông  lái  đò  chỉ  có  một  con  thuyền  và  một  mái  chèo,  không  có  phanh  chân,
    phanh tay thắng trước,  thắng sau,  kính  chiếu hậu như chiếc xe vận tải  đường bộ.

                                                                                183
   179   180   181   182   183   184   185   186   187   188   189