Page 128 - Bí Quyết Thi Đậu THPT Quooac Gia Môn Văn
P. 128

gài  thắt  lưng”  cho  chúng ta hình  dung,  hình  ảnh người  dân Việt Bắc trên  đường
      lao  động với  con  dao  là  dụng  cụ  thô  sơ  quen  thuộc  luôn  luôn  được  giắt  bên  lưng
      cùng bàn  tay  và  sức  lực  để  làm  ra  sản  phẩm  lúa  ngô,  khoai  sắn,  là  thể  hiện  sự
      cần  cù  lao  động  của  người  dân  Việt  Bắc  thật  đáng nhớ.  Như vậy  cảnh  cũng  đẹp
      mà người  cũng đẹp,  giữa cái  đẹp  của thiên nhiên cùng hòa quyện cái  đẹp của con
      người vẫn in sâu trong tâm hồn người  ra đi bao tình yêu và nỗi  nhớ.
        Phăn  tích câu 5 và 6: Cảnh  vật và con người  Việt Bắc  lúc Xuân về.
                              "Ngày Xuân  mơ nở trắng rừng
                         Nhớ người đan  nón,  chuốt từng sợi giang."

                                            (trích  "Việt Bắc"- Tố Hữu)
         Hình  ảnh  mùa  Xuân  Việt  Bắc  đã  sông  lại  trong  kí  ức  của  người  ra  đi  mang
      một vẻ  đẹp  rất  riêng,  rất Việt  Bắc.  Tại  sao ta  lại  nói  như thế?  Khi  mỗi  độ Xuân
      về  trên  khắp  mọi  miền  đất  nước  tiêu  biểu  là  Hà  Nội,  Huế,  Sài  Gòn,  Đà  Lạt...
      đâu  đâu  ta  cũng bắt  gặp  những  cánh  mai  vàng nở  rộ  đón  Chúa Xuân  sang  cùng
      những cành  đào  đua nhau khoe  sắc thắm  như đang mỉm cười  khi mùa xuân  đến.
      Nhưng mùa Xuân Việt Bắc  lại  có  những cánh hoa mơ "hoa mơ nở trắng rừng"  là
      vẻ  đẹp  của  Việt  Bắc  khi  mùa  xuân  lại  về,  với  màu  trắng  hoa  mơ  toát  lên  một
      không  gian  xuân  thật  đẹp,  thuần  khiết,  trong  lành  giữa  bầu  trời  Việt  Bắc  thời
      kháng  chiến  mà  Tô" Hữu  từng ca  ngợi:  "ôi  sáng xuân  nay xuân  bốn  mốt  (1941).
      Trắng rừng biên giới  nở hoa mơ".  Và màu trắng hoa mơ,  chúng ta lại  liên tưởng,
      cái  màu  trắng  ấy  tượng trưng  cho  tấm  lòng trong  sáng,  chân  chất  của  người  dân
      Việt Bắc trong cuộc sông kháng chiến.  Kết hợp với câu lục là câu bát, hiện rõ hình
      bóng con  người  với  tiếng gọi:  "Nhớ người  đan  nón,  chuốt  từng sợi giang".  Điệp  từ
      "nhớ"  lặp  lại  nhiều  lần  cho  người  đọc  thấy  rõ  nỗi  lòng  người  ra  đi,  người  cán  bộ
      mãi  mãi  in  sâu  hình  bóng  người  dân  Việt  Bắc  của  một  thời  kháng  chiến  đâu  dễ
      nào  quên.  Hình  ảnh  "người  đan  nón"  đưa  chúng ta  nghĩ  về  một  ngành  nghề  thủ
      công  ở Việt  Bắc.  Với  động  từ gợi  hình  "chuốt"  thể  hiện  đôi  bàn  tay  khéo  léo  của
      người thợ thủ công,  làm sao chuốt từng sợi giang thật mỏng,  thật nhẵn, thật bóng
      làm nên chiếc nón có giá trị thẩm mỹ là thể hiện tính chịu thương, chịu khó,  cùng
      sự khéo léo, cần mẫn của con người Việt Bắc thật đáng quý.
      Mở rộng:  Hình  ảnh  "đan  nón"  chúng ta  chợt  nghĩ,  ngoài  việc  đan  nón  phục  vụ
      cho  cuộc  sông của  người  dân Việt  Bắc và  những chiếc  nón  ấy  còn  dành tặng cho
      những  cán  bộ  để  che  mưa,  che  nắng trên  những  đoạn  đường hành  quân  vất  vả,
      gợi cho người  đọc thấy được, tình quân dân gắn kết, thắm thiết nồng nàn.
         Phân  tích câu  7 và 8: Cảnh  vật và con người  Việt Bắc  lúc Hè  về.
                              "Ve kêu rừng phách đổ vàng
                          Nhớ cô em gái hái măng một mình.
                                                               (trích  "Việt Bác"- Tố Hữu)

                                                                                  127
   123   124   125   126   127   128   129   130   131   132   133